Tiêu Phương tay vuốt chòm râu, khẽ liếc Dương Lăng một cái. Dương Lăng ôm tay cười mỉm lắc đầu. Ông ta lập tức ngừng bước. Nhận được ám hiệu của Lưu Cẩn, số quan viên xúm đến bên cạnh Vương Hoa và Dương Đình Hòa càng ngày càng nhiều, ai ai cũng cảm xúc trào dâng, cố chấp yêu cầu Dương Đình Hòa và Vương Hoa đại diện triều thần khuyên ngăn Hoàng thượng, nhất thiết khiến Hoàng thượng phải công khai xin lỗi về những hành vi đại nghịch bất đạo hôm nay.
Lần này Dương Lăng hồi kinh, đã quyết ý bắt đầu phát động tổng tiến công đối với Lưu Cẩn. Hắn biết, cứ tiếp tục để Lưu Cẩn càn rỡ, vậy lý do ông ta phải chết có lẽ sẽ càng nhiều, muốn diệt trừ ông ta cũng nắm chắc hơn. Nhưng hành trình đến Bá Châu, khiến hắn biết lại trị của một vài nơi đã bại hoại đến mức nào, nếu trong triều lại có đại gian thần Lưu Cẩn này làm loạn, vậy phải có bao nhiêu dân chúng phải bỏ mạng đây. Dù cho bây giờ ra tay có phần mạo hiểm nhất định, thậm chí không nắm chắc phần thắng, nhưng hắn đã quyết ý ra tay bây giờ.
Muốn động thủ phải tìm một lý do đường hoàng. Bất kể mục đích cuối cùng của đấu tranh chính trị là gì, đều phải có một lý do công khai, một lý do có thể công khai gặp người, giống như cục diện này là để lấy được hiền danh, để trút hận cá nhân, để thừa cơ phanh phui đám chính khách của Lưu Cẩn, đều giơ cao ngọn cờ "Hiếu đạo, lễ giáo". Hắn cũng cần một lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738035/chuong-354-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.