Tiêu Phương tay vuốt chòm râu, khẽ liếc Dương Lăng một cái. Dương Lăng ôm tay cười mỉm lắc đầu. Ông ta lập tức ngừng bước. Nhận được ám hiệu của Lưu Cẩn, số quan viên xúm đến bên cạnh Vương Hoa và Dương Đình Hòa càng ngày càng nhiều, ai ai cũng cảm xúc trào dâng, cố chấp yêu cầu Dương Đình Hòa và Vương Hoa đại diện triều thần khuyên ngăn Hoàng thượng, nhất thiết khiến Hoàng thượng phải công khai xin lỗi về những hành vi đại nghịch bất đạo hôm nay. Lần này Dương Lăng hồi kinh, đã quyết ý bắt đầu phát động tổng tiến công đối với Lưu Cẩn. Hắn biết, cứ tiếp tục để Lưu Cẩn càn rỡ, vậy lý do ông ta phải chết có lẽ sẽ càng nhiều, muốn diệt trừ ông ta cũng nắm chắc hơn. Nhưng hành trình đến Bá Châu, khiến hắn biết lại trị của một vài nơi đã bại hoại đến mức nào, nếu trong triều lại có đại gian thần Lưu Cẩn này làm loạn, vậy phải có bao nhiêu dân chúng phải bỏ mạng đây. Dù cho bây giờ ra tay có phần mạo hiểm nhất định, thậm chí không nắm chắc phần thắng, nhưng hắn đã quyết ý ra tay bây giờ. Muốn động thủ phải tìm một lý do đường hoàng. Bất kể mục đích cuối cùng của đấu tranh chính trị là gì, đều phải có một lý do công khai, một lý do có thể công khai gặp người, giống như cục diện này là để lấy được hiền danh, để trút hận cá nhân, để thừa cơ phanh phui đám chính khách của Lưu Cẩn, đều giơ cao ngọn cờ "Hiếu đạo, lễ giáo". Hắn cũng cần một lý do đường hoàng. Lý do này, bởi vì một câu nói sai của Chính Đức, bởi vì cục diện bách quan thừa cơ làm khó, đã cung cấp cho hắn rồi. Dương Lăng trên chính đàn đã không còn ngu ngốc, kém cỏi, cũng lập tức bắt được cơ hội này. Thuận thế mà ra tay, lấy bốn lạng bạt ngàn cân. Trận đại nghị lễ mà ai cũng mang mục đích riêng này, ai là người thắng cuối cùng? Nước lũ cuối cùng sẽ đánh về hướng nào, đánh vào ai đây? Dương Lăng đang xem đến hứng thú, gót chân bỗng nhiên bị người đá một cái, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tiểu nữ tử bĩu môi với hắn, lập tức khoan thai mà đi. Cô gái kia một thân đồ trắng, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người như một cành hoa lê. Dương Lăng ngẩn ra, mới nhớ ra đó là con gái của Thục vương, Chu Tương Nhi bây giờ là Công chúa. Dương Lăng không hiểu ra sao cả, nhìn khắp xung quanh, chần chừ chưa đi, Chu Tương Nhi đi đến bên góc cửa bên hông điện, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, lập tức hất đầu vào trong điện, đi vào trước. Dương Lăng nghi nghi hoặc hoặc theo sát, đứng trước cửa nhìn vào trong thăm dò trước, sợ Chu Tương Nhi thình lình xuất hiện từ sau cửa, phủ đầu một gậy, cũng may thò đầu thăm dò thì thấy nàng đang đứng trong điện, Dương Lăng lúc này mới thả lỏng mà đi vào theo. Dương Lăng thấy trong điện chỉ có Chu Tương Nhi và hai tiểu cung nữ đứng ở góc điện, liền tiến lên thi lễ nói: -Dương Lăng bái kiến điện hạ Từ sau khi Dương Lăng tố giác âm mưu của Chu Nhượng Cận, bảo toàn tiếng thơm của Thục vương, Chu Tương Nhi đối với hắn đã không còn thành kiến nữa. Nhưng một câu thụ thụ bất thân của công chúa Vĩnh Thuần ngày ấy, lại tạo nên tâm ma trong lòng nàng. Thấy Dương Lăng, cô gái nhỏ này luôn có chút không được tự nhiên, hơn nữa hôm nay muốn thúc Dương Lăng đi thăm Vĩnh Phúc sớm chút, Chu Tương Nhi càng cảm thấy không được tự nhiên. Nàng nhạt nhẽo nói: -Quốc Công miễn lễ. Ừm... Quốc Công hồi kinh, chắc chưa đi thăm Hoàng thượng và công chúa Vĩnh Phúc? Dương Lăng nói: -Phải, chiều hôm qua ta hồi kinh, sáng sớm hôm nay đến tế bái Thái Hoàng Thái Hậu. Vẫn chưa một mình tham kiến Hoàng thượng và Công chúa điện hạ Chu Tương Nhi ho một tiếng, nghiêm trang nói: -Ừm, viêc này... Công chúa Vĩnh Phúc rất quan tâm việc chuẩn bị phí dụng và tiến độ xây dựng Bạch Y Am, ách... Hoàng tỷ nghe nói ngài đã hồi kinh, dặn bảo ngài đến hoàng am gặp tỷ ấy một chút, muốn...giáp mặt hỏi việc này. Dương Lăng vừa nghe, có chút khó xử nói: -Bây giờ? Không có ý chỉ Hoàng thượng, rất không tiện. Một khi đã như vậy, ta trước hết nên bái kiến Hoàng thượng, xin thánh dụ rồi đi. Chu Tương Nhi vừa nghe nhẹ thở ra, trên mặt lộ chút ý cười, nói: -Không cần, tối qua Hoàng thượng đã xuống khẩu dụ rồi, bản Công chúa sai người dẫn ngài đến đó là được. Chu Tương Nhi gọi hai cung nữ qua, dặn dò các nàng dẫn Uy Quốc Công đến hoàng am một chuyến. Dương Lăng thấy chối từ không được, đành phải đi theo hai cung nữ. Đi ra cửa điện, thấy một đám quan viên có vung tay hô to, có khẳng khái trần từ, có tức sùi bọt mép, Dương Lăng không khỏi chán ghét nhíu mày. Hắn có thể hiểu được tâm tình vừa bất đắc dĩ lại khinh bỉ này của Chính Đức Hoàng Đế. Nếu đổi lại hắn là Hoàng đế, chỉ sợ hắn cũng bị đám khốn khiếp này chọc giận sôi lên, ít nhất cũng phải kéo xuống để gậy to hầu hạ mới được. Còn nữa nha, đây coi như chuyện bé xé to, một đám xúc động phẫn nộ giống như nước không ra nước vậy, những kẻ này ôm mưu đồ khác nhau vốn là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vậy cũng thôi đi, lại cứ là một đám hủ nho khóc lóc than thở, thật sự là khiến người ta phiền không được, hận cũng không được. Lúc này tiếng gầm càng ngày càng cao, Hoàng Thái hậu đã không cách nào nhẫn nại được nữa, cùng với Hoàng hậu hai người sầm mặt dắt tay nhau đi ra khỏi điện, chúng quan viên đang đang lớn tiếng giảng giải lễ nghĩa, thấy hai vị Quốc mẫu làm sao có thể không biết lễ nghĩa, lập tức ngừng nghị luận quỳ sụp xuống, sau đó lại tố khổ với Trương Thái hậu chuyện thất đức thất hành của Hoàng đế. Dương Lăng đứng trên hành lang bên sườn điện xuống, phất ống tay áo một cái, theo hai cung nữ rời đi. Chu Tương Nhi thấy hắn đi rồi, vội vàng chạy về bên cạnh Thái hậu, lặng lẽ kéo ống tay áo công chúa Vĩnh Thuần. Công chúa Vĩnh Thuần vẫn luôn bên cạnh Thái hậu và Hoàng hậu thoát thân không được, lúc này lưỡng Hậu đang trấn an quần thần, chẳng quan tâm nàng, nàng vội lặng lẽ lui lại mấy bước, sau đó thấp giọng hỏi: -Hắn đi rồi sao? Chu Tương Nhi nhăn mũi, đắc ý nói: -Bản Công chúa xuất mã, còn không dễ như trở bàn tay sao? Vĩnh Thuần thấy mẫu hậu và Hoàng hậu đối mặt với đám người Trịnh Ngự Sử vẻ mặt oan ức, giống như đã chịu nỗi nhục lớn, đến nỗi khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa khuyên bảo một phen, liền nói: -Đi, chúng ta đi xem. Tỷ muội Vĩnh Thuần tình thâm, nàng mạo truyền ý của tỷ tỷ, kết quả Thái hậu chỉ hôn, chọn trúng con quỷ đoản mệnh Ảm Dạ kia, Vĩnh Thuần vẫn áy náy trong lòng, cảm thấy là bản thân mình đã hại tỷ tỷ. Vĩnh Phúc ở trước mặt Thái hậu công nhiên tỏ thái độ thích Dương Lăng muốn gả cho hắn mà không được, rơi vào đường cùng lựa chọn xuất gia để trốn gả, Vĩnh Thuần từ chỗ của Chính Đức biết được dụng ý của tỷ tỷ, mặc dù đối với việc đường đường một Công chúa gả cho một người thê thiếp thành đàn vẫn không cho là đúng, nhưng vẫn quyết định thành toàn cho tỷ tỷ, ra sức giúp nàng xúc tiến cơ hội. Dương Lăng ngồi trong thiện phòng thuần khiết, một ly nước chè xanh lượn lờ, trong phòng có mùi hương nhàn nhạt, giống xạ hương nhưng không phải xạ hương, giống cúc nhưng không phải cúc, giống như nhện đang dệt tơ, như có như không, trong lòng Dương Lăng khẽ động. Nơi này, giống như hương thơm của nữ nhân kia, không khỏi nhớ tới gương mặt thanh nhã tuyệt luân của Vĩnh Phúc, chỉ là nàng đã xuất gia thành ni, mang lòng tu hành, trên gương mặt giống như mang theo vài phần u sầu, một đôi mắt sáng sâu kín nhìn về phía mình. Chính trong lúc đang suy nghĩ, ngoài cửa chợt truyền đến một trận tiếng bước chân nhỏ nhẹ, tới trước cửa phòng lại đột nhiên chậm lại. Yên tĩnh chốc lát, ở cửa phòng xuất hiện một nữ tử, một bộ truy y màu trắng, mái tóc buộc đơn giản sau đầu. Dương Lăng vội vàng đứng dậy, khom người nói: -Bái kiến Trưởng Công chúa điện hạ Trong đôi mắt Vĩnh Phúc chợt lóe lên niềm vui sướng, lập tức điềm đạm cười, dịu dàng nói: -Quốc Công mời ngồi, ta mặc dù chưa xuất gia, cũng coi như đã mang lòng tu hành, nếu gọi danh hiệu tôn vinh ở tục thế thì không hay, Quốc Công cứ gọi ta là Tu Duyên đi. Dương Lăng lầm bầm đáp lời, Vĩnh Phúc từ từ bước tới, đi vào trong phòng, hạ giọng nói: -Quốc Công mời ngồi, ta đang ở Phật đường tụng kinh vì Thái Hoàng Thái Hậu, nghe nói Quốc Công tới... Quốc Công là vừa mới hồi kinh sao? Truy y của nàng làm bằng tơ, màu nguyệt bạch nhẹ nhàng tinh thuần. Truy y rất rộng nhưng do vô cùng mềm mại, lúc bước đi thì đong đưa theo thân thể, khi thì dán trên người, khi thì tách ra, luôn giống như kinh hồng thoáng qua, phản chiếu thân thể mềm mại đường cong quyến rũ của nàng, tựa như một cành bách hợp lay động, trong sự linh hoạt kỳ ảo lộ ra vẻ uyển chuyển hàm súc. Thiện phòng này trống không vắng vẻ, chỉ là chính giữa đặt một chiếc bàn nhỏ gỗ tử đàn, tùy ý đặt ba tấm nệm mềm, lại giống như bồ đoàn trong tự viện, chỉ là kỹ thuật thêu trên tấm nệm kia vô cùng tinh tế, không phải là vật trong chùa chiền. Hai người khéo đầu gối ngồi trên tấm nệm, cách nhau chiếc bàn nhỏ ở giữa. Dương Lăng nhíu mày nói: -Chiều hôm qua ta mới hồi kinh, vì thời gian đã tối muộn, hôm nay mới tiến cung. Kê biên tài sản ở Bá Châu đã xong. Sau khi về ta đi xem hoàng am, quy hoạch chỉnh thể đã xong, các phần cơ bản đang xây bằng trúc. Bây giờ thời tiết cũng ấm áp rồi, xây dựng cũng mau, ta nghĩ khi mùa thu tới, am chính có thể xây xong Vĩnh Phúc vừa lắng nghe một cách thản nhiên, vừa nhấc ấm trà châm nước trà cho Dương Lăng, lại lấy một cái huân lò làm từ ngọc dưới bàn ra, tự tay đặt hương liệu vào, động tác không nhanh không chậm, tao nhã xinh đẹp. Dương Lăng lén đưa mắt nhìn Vĩnh Phúc, chỉ thấy nàng cúi mày trầm mắt, sắc mặt trầm tĩnh như nước, đuôi lông mày khóe mắt nào có nửa điểm quốc thích, một thân truy y nguyệt sắc phản chiếu cả người giống như tiên tử trong mây, trong lòng không khỏi lấy làm lạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]