Chương trước
Chương sau
Gió rét vù vù, đứng ở đầu thành giơ tay vẫy vẫy đoàn xe của Dương Lăng dần dần đi xa, Lương Hồng kéo dài giọng điệu, trong nhất thời còn có cảm giác như dẫm lên chăn bông nói: -Lão nô... Ta... Ta... Gia cũng có thể đảm nhiệm làm chủ sao?
Lương Hồng giống như nằm mơ nhìn xung quanh, tất cả quan viên Bá Châu đều đứng cách ba bước phía sau mình, vừa cung vừa kính, không khỏi cảm thấy oai phong một cõi, ngạo nghễ thiên hạ.
Mộc đại nhân bước lên trước, cung kính nói: -Lương công công, Quốc Công gia đã đi xa rồi, nơi này gió rất gắt, chúng ta trở về đi. Ặc...vì để chúc mừng công công ngài vinh nhậm vị trí Trấn thủ Bá Châu, chúng quan viên đã chuẩn bị thịnh yến ở "Quan Ngư Viên", đêm nay mời ngài dự tiệc, mong rằng Lương công công chớ từ chối, nhất định phải hân hạnh quang lâm đó!
Vừa nghe nói quan viên lớn nhỏ Bá Châu thiết yến chúc mừng mình, Lương Hồng lập tức theo thói quen cúi thắt lưng, mang theo vẻ mặt cười nịnh, đang muốn tỏ lòng biết ơn một phen, bỗng nhiên ý thức được bản thân mình hiện nay là Trấn thủ Bá Châu, quan lớn nhất Bá Châu, những người trước mắt này đều phải xem sắc mặt mình mà làm việc, cái eo quen thói cong xuống lại đứng lên, ông ta kiêu ngạo cười, chậm rãi nói: -Này... Bổn Trấn thủ vừa mới nhậm chức, công vụ bề bộn, chuyện nghênh đón ấy, chắc không cần đi nhỉ?
Mộc đại nhân cười bồi nói: -Nên thế, nên thế, chúng hạ quan và Lương công công sau này là cộng sự, còn có nhiều việc phải thỉnh giáo ngài. Mọi người còn chưa quen thuộc với công công ngài, gặp mặt một lần, làm quen một chút, điều này là nên thôi, công công phải phải thưởng cho mọi người chút mặt mũi chứ.
-Đúng đó đúng đó, Lương công công nhất định phải đến.
Lương Hồng cười khanh khách, nói: -Ừ... Thịnh tình không thể chối từ nha. Được rồi, lần này, bổn Trấn thủ phá lệ dự tiệc, lần sau mọi người cũng đừng viện cớ này nữa, hửm?
-Dạ dạ dạ. Lần sau không viện cớ này nữa, không viện cớ này nữa.
-Ừ Lương Hồng cười đầy đắc chí, nói:
-Vậy... Tan trước đi. Bổn Trấn thủ muốn trở về phủ Trấn thủ, tiếp nhận kiểm tra một vài sự vụ, buổi tối chúng ta gặp nhau, buổi tối gặp nhau, ha ha ha...
Chúng quan viên vội cười bồi chắp tay, đều tản đi. Lương Hồng dương dương đắc ý mà đi về phía cỗ kiệu của mình, lên kiệu, một tiếng chiêng "cạch" vang lên mở đường, đi thẳng đến phủ Thái giám Trấn thủ.
Ngồi trong kiệu hưởng thụ một lát, Lương Hồng chợt nhớ tới cuộc đối thoại đơn độc với Mạc Vân Tường đêm qua, không khỏi nảy sinh buồn phiền. Làm quan lớn thế nào thì phải gánh vác trách nhiệm lớn thế đó, hiện tại làm Trấn thủ một phương, uy phong thì uy phong, nhưng trách nhiệm này... Trách nhiệm kiếm tiền này... Ôi!
Lưu Cẩn giao cho ông ta hai chuyện, một là nghĩ cách bảo vệ Trương Trung và một đám quan viên Bá Châu, những người này có nên giết hay không là một chuyện nhưng bọn họ là phe phái của Lưu Cẩn. Nếu bị Dương Lăng trừng trị, vậy thứ chịu tổn hại là danh vọng và địa vị chính trị của Lưu Cẩn. Nếu còn cơ hội cứu viện ông ta đương nhiên tận sức lực.
Đáng tiếc, Mạc Vân Tường căn bản không dự đoán được Dương Lăng sẽ tự ý chủ trương, nhanh như vậy thì ra tay trừ đi Trương Trung, chuyện này cũng giúp đại ân cho Lương Hồng, nếu không ông ta thật không biết làm sao giải vây thay Trương Trung, cứu lão ta ra. Chuyện thứ hai, chính là nhiệm vụ vốn giao cho Trương Trung bây giờ giao lại cho ông ta, mười vạn lượng bạc kia, ông ta còn phải nghĩ cách kiếm tiền.
Lương Hồng xoa cằm phát sầu: -Trương Trung vừa mới bị giết, thủ đoạn ông ta dùng để áp bức phú hộ thân hào tất không thể dùng lại. Theo ta thấy lão Trương sở dĩ bị diệt, cũng bởi vì lão quá đen tối, giàu nghèo gì cũng đều vơ vét, đắc tội nhiều người.
Thân hào địa phương và quan phủ luôn có muôn vàn quan hệ, không chừng đầu mối nào đó có thể thông thiên, tất cả đều đắc tội còn có thể đứng vững sao? Thân hào địa chủ kia liên hệ nhiều như vậy, hiếu kính tự nhiên không thể thiếu, nhưng cũng phải để người ta sống sót chứ.
Tăng thuế...Thật ra khả thi, nhưng hiện tại không được, thế nào cũng phải để trận phong ba này qua đi mới được. Vậy phải làm thế nào đây? Lưu công công giao việc cho ta, tổng cộng phân công hai chuyện, Trương Trung hiện tại đã bị treo trên cột cờ rồi, vậy không cần cứu, nếu mười vạn lượng bạc này chuẩn bị không được, Lưu công công tức giận, có thể lập tức rút chức của ta, triệu hồi ta về Ti Lễ Giám, chỉ sợ đánh mất sự yêu thích của Lưu công công, Ti Lễ Giám cũng không thể ở được nữa, nếu đẩy ta đến lãnh cung đảm nhiệm việc tưới nước quét nhà
Lương Hồng trong lòng phát lạnh, cảm giác lâng lâng trở thành hư không, vừa mới nếm chút cảm giác được người quan tâm, chúng tinh ủng nguyệt, trong lòng đặc biệt cảm thấy quý báu, hiện tại bảo ông ta khôi phục thân phận của đêm hôm qua, là một loại cảm giác đau khổ khó có thể chịu được, chứ đừng nói chi là từ nay về sau lưu lạc thành một lão thái giám trong lãnh cung không quyền không thế không ai hỏi qua.
-Chuyện Lưu công công giao, nhất định phải xử lý, nếu không ta với Trương Trung dưới đất kia cũng không khác là bao! Nhưng... Bạc, khoảng mười vạn lượng bạc, ta kiếm đâu ra chứ? Vừa nghĩ đến đây, ngọn đuốc thứ nhất của tân quan thượng nhậm, đốt cháy hừng hực trong lòng Lương Hồng, đốt đến khi ông ta khó chịu trong lòng.
Lương Hồng bực mình vén màn kiệu, thở hổn hển chửi thề mấy câu. Vừa nhấc mắt, thì nhìn thấy một đám võ tướng Trương Mậu, Giang Bân, Lưu Thất cưỡi ngựa vừa nói vừa cười đi ở một bên đường lớn, bọn họ chỉ trỏ dường như đang muốn bước vào một tửu lâu. Lương Hồng thấy tình cảnh này, trong lòng bỗng nhiên sáng hẳn lên.
Bá Châu bây giờ, nếu phải chuẩn bị mười vạn lượng bạc, không thể nhắm vào quan viên, không thể nhắm vào thân sĩ, không thể nhắm vào dân chúng, vậy còn có thể nhắm vào người nào đây? Trên trời sẽ không rơi bạc xuống, nhằm vào bọn cướp đường này thì sao?
Lương Hồng yên tâm thoải mái nghĩ: -Trương Mậu là kẻ có tiền, đám người Lưu Lục Lưu Thất kia cũng nhất định không thiếu tiền, nhiều năm như vậy vào nhà cướp của, số tiền đó cũng không dễ dàng gì? Ừ... Bọn họ vừa mới quy thuận, trong quan trường không có bao nhiêu người quen, muốn chỉnh bọn họ không ai biện hộ cho, cũng dễ dàng hơn nhiêu. Hơn nữa thân hào địa phương và dân chúng thầm hận đám cướp này rồi, ta chỉnh bọn họ còn được thanh danh tốt.
Những người này bây giờ đã thấy sạch rồi, cũng lộ sạch rồi, cũng không thể làm cướp đường được nữa, đường lui đã tuyệt, vậy còn không ngoan ngoãn mặc ta bài bố? Chỉ cần dùng uy bức dùng lợi dụ, đe doạ một phen, khiến đám đạo tặc này ngoan ngoãn dâng mười vạn lượng... Không! Mười hai vạn lượng bạc, vậy còn không dễ như trở bàn tay?
Dương Lăng cái chổi lớn này! Thật có thể quét mà, quét thực sạch sẽ mà! Nhớ rõ trong phủ Trấn thủ của Trương Trung vàng bạc vô số a, cái chổi lớn Dương Lăng này đi quét một vòng, quét đến bụi đất tung bay, đợi khi ta tới, liền giữ lại cho ta một căn nhà trống không, tất cả những thứ đáng tiền đều đăng ký vào sổ sách trong kho phủ rồi.
Con bà nó, hiện tại ta là Trấn thủ Bá Châu rồi, cũng không thể quá keo kiệt, gia đinh hộ viện, tùy tùng nha hoàn, nên có để phô trương mới được nha, đòi bọn họ hơn hai vạn lượng cũng không nhiều lắm đâu?
Từ trong kiệu lại ngoái nhìn ra ngoài, đám người Trương Mậu, Lưu Lục, Phong Lôi, Hình Lão Hổ, trong mắt Lương Hồng đã trở nên đỏ rực, giống như từng miếng từng miếng hồng chín, thật sự là... thật sự là mê người mà....!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.