Chương trước
Chương sau
Thôi Oanh Nhi vạn bất đắc dĩ, trưởng bối và huynh đệ một lòng muốn báo thù cho phụ thân, nàng là nữ nhi lẽ nào có thể vì tư tâm của mình mà không đếm xỉa đến? Dương Hổ thế lớn, Thôi gia lão trại nguyên khí đại thương trước mặt Dương Hổ đã không còn uy lực trấn áp như ngày trước nữa, nàng thật sự không yên lòng đưa nhân mã của Thôi gia lão trại đến bên cạnh tên Dương Hổ nhìn như hổ vương, nhưng thực ra tâm địa sài lang.
Nhưng muốn tận lực bảo vệ bọn họ, vậy chỉ có thể làm thủ lĩnh của bọn họ, khống chế chặt chẽ lực lượng này. Chỉ cần Thôi Oanh Nhi nguyện ý ở lại sơn trại, vậy nàng chính là thủ lĩnh hợp tình hợp lý của đội ngũ này, không ai có thể thay thế được vị trí của nàng, bởi vì phần tình nghĩa này, phần ràng buộc này, nàng chỉ có thể theo đám bộ hạ một lòng muốn báo thù đến Thanh Châu.
Nhưng mà phần ràng buộc khác...
Nàng khẽ vuốt hai má trơn mềm của đứa nhỏ, âm thầm thở dài.
Nước cất xong rồi, Thôi Oanh Nhi giật mình tỉnh lại từ trong ngây ngẩn, thử nước đã ấm được chưa, nàng lấy dược vật đã điều chế xong rót vào trong chậu khuấy tan ra, sau đó cởi quần áo của nhóc con kia, nhẹ nhàng ngâm nó vào trong chậu nước ấm áp.
Tam thúc chậc chậc, nói: -Khi con còn nhỏ, cha con cũng khai chính phương thuốc này, bảo tam thẩm con buổi trưa mỗi ngày đều ngâm con trong nước thuốc này, như vậy luyện công phu rất tốt. Ừm, đứa nhỏ này căn cốt hoàn hảo hơn con, chỉ là sinh không đủ ngày, mang bệnh từ trong thai, đợi khi uống xong thuốc mà con lấy về, giáo dục đứa nhỏ này thật tốt, tương lai sẽ cao minh hơn con vài phần đó.
Trong lòng Thôi Oanh Nhi vui sướng, khẽ mấp máy miệng cười mỉm mà không nói. Đứa nhỏ nằm trong nước ấm rất thoải mái. Đầu của nó gối lên tay của Thôi Oanh Nhi, tứ chi sải dài trong nước, thường hay đạp đạp vài cái, một đôi mắt đen nhánh nhìn người, giống như mang theo ba phần tươi cười vậy.
Nước ấm dần dần nguội lạnh, Thôi Oanh Nhi dịu dàng bế đứa trẻ ra, đặt trên tấm đệm đã trải xong từ lâu, dùng khăn mặt lau mấy giọt nước trên người nó, dịu dàng dụ dỗ nói: -Đừng khóc nha, lau mình cho con, ôm con phơi nắng trước cửa, được không?
Lúc này, trong viện vang lên tiếng bước chân bịch bịch bịch, một người đàn ông áo lấy khăn xanh trùm đầu vội tiếng vào, hô:
-Tam gia!
Tam thúc bước nhanh ra ngoài, hỏi: -Chuyện gì?
Người nọ vội la lên: -Vừa có người theo đuôi xe Đại tiểu thư, còn đang nói chuyện phiếm với người trong thôn, hỏi thăm gia đình này của chúng ta đến bao lâu, làm nghề gì, ta thấy cử chỉ động tác của bọn họ, cực kỳ giống Ưng Trảo Tôn.
Da mặt Tam thúc căng thẳng, vội la lên: -Người đâu?
Bọn họ cảnh giác vô cùng, chúng ta vừa mới chú ý bọn họ, hai người liền cáo từ rời đi, chạy phía thành Thanh Châu.
Tam thúc suy nghĩ một chút, khoát tay nói: -Đi, ra cửa thôn nhìn xem. Nói xong lách người vào phòng.
Thôi Oanh Nhi đã bọc kỹ đứa nhỏ giao cho Tam thẩm, nói: -Con nghe rồi, người đuổi theo chưa chắc đã biết thân phận của con, có điều sau này cũng không cần đến Vương phủ xin thuốc nữa, thân phận này cũng không dùng được rồi, đừng ở lại chỗ này mạo hiểm, chúng ta trở về núi đi!
-Đại ca, uy vọng của ngài như mặt trời ban trưa, hiện giờ chẳng những quần đạo Thái Hành chỉ nghe lệnh ngài, dân chúng Thanh Châu này cũng là lòng người hướng về, chẳng những rất nhiều hộ săn bắn, tá điền, bần dân lên núi tìm nơi nương tựa, còn có, gần đây có ba vị thân hào địa phương cũng dốc hết gia tài đầu phục dưới trướng ngài, lòng người hướng về, đại thế phát triển nha.
Mộc Vân ngồi đối diện Dương Hổ đang ngồi trên ghế dựa da hổ khen ngợi gã. Gần đây y mới đầu nhập lên núi, đã mang đến mười mấy huynh đệ. Y vốn là hộ săn bắn ở huyện Chư Âm Thanh Châu, bởi vì dáng vẻ đường đường, võ nghệ không tầm thường, làm người khôn khéo có tài ăn nói, cho nên không bao lâu liền trổ hết tài năng, rất được Dương Hổ coi trọng.
Dương Hổ trên mặt xẹt qua một tia đắc ý, có điều ngẫm lại thế cục trước mắt, lại lắc đầu nói: -Ở Thanh Châu lòng người hướng về thì không sai, trên núi Thái Hành đại thế phát triển cũng không phải giả, có điều để cho lòng người trong thiên hạ đều theo về, lại không phải chuyện dễ. Chúng ta phía bắc có pháo đài biên thuỳ, phía tây có trọng binh Kinh sư, phía đông giáp biển vô tận, xưng vương trên núi Thái Hành cũng được đi, một khi khởi nghĩa, triều đình tập hợp đại quân...
Gã lắc đầu, bùi ngùi thở dài nói: -Cả năm nay đều liên tục gặp trở ngại, nếu mất đi cả mảnh cơ nghiệp này, vậy thật sự thất bại thảm hại, không thể khinh suất.
Dương Hổ nhăn chặt chân mày nói: -Nhưng vẫn không khởi binh, cứ chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp. Nhiều người như vậy vốn dĩ tự tách ra vào nhà cướp của cũng có thể kiếm sống, hiện giờ vì khởi sự mà tụ cùng một chỗ, đại quân hơn vạn phải ăn phải uống, lương thảo của chúng ta không chống được bao lâu, hơn nữa nhiều binh mã như vậy tụ cùng một chỗ, cũng rất khó duy trì bí mật, tiếp tục như vậy nữa chắc chắn sẽ bị quan phủ phát hiện kỳ quái, ôi, thật khó.
Mộc Vân mỉm cười nói: -Đại ca. Mặt đông, phương bắc, phía tây đều không đi được, vậy phía nam thì sao? Giang sơn ngàn dặm nơi nơi phồn hoa, từ phủ Thái Hành Sơn xông xuống, ngày đi ngàn dặm, còn không phải ta cần gì thì lấy đó sao? Ba vị tài chủ đầu nhập ngài mang theo toàn bộ gia sản lên núi, ngài cũng thấy mà, ở nơi cằn cỗi này, bọn họ giàu có bao nhiêu chứ. Trường giang nam bắc, phú thân giàu gấp mười lần, gấp trăm lần, gấp ngàn lần bọn họ nơi nào cũng có. Nếu đến đó, đại ca muốn kiếm quân phí, muốn chiêu binh mãi mã, còn không dễ như trở bàn tay?
Dương Hổ lắc đầu nói: -Mộc lão đệ, đã sai rồi. Đếm hết binh ở Thái Hành, có bao nhiêu nhân mã? Chẳng qua là hơn vạn thôi. Một khi khởi sự, từ các huyện lị Thanh Châu chiêu binh nhiều lắm chỉ có thể chiêu được ba vạn nhân mã. Dùng bốn vạn người xâm nhập Trung Nguyên? Ha ha, cá chạch ra biển, có thể ngắt được nhánh hoa nào tốt sao?
Trong mắt Mộc Vân hiện lên một tia bí hiểm, hạ giọng nói: -Đại ca, ngài là đại anh hùng quang minh lỗi lạc, làm việc phải chú trọng quang minh chính đại. Có một số việc cũng xem không rõ bằng những thợ săn nghèo hèn không học vấn như chúng ta đâu.
Y tiến đến bên tai Dương Hổ, xì xào thì thầm một phen, Dương Hổ nghe được hai mắt mở lớn, vẻ mặt kinh hãi mà nói: -Đây... Đây cũng quá độc rồi, kế sách này có thể tiến hành sao?
Mộc Vân khẽ mỉm cười, nói: -Đại ca, từ xưa đã nói 'Nhất tướng công thành vạn cốt khô', huống chi là làm Hoàng đế? Từ xưa đến nay có bảo tọa nào của đế vương khai quốc mà không dùng đống đống xương trắng dựng nên chứ? Nêu đại ca dung kế này, đại quân trăm vạn lập tức có được, khi đó đại ca chính là mãnh hổ hạ sơn, giao long nhập hải, giang sơn Đại Minh này nói không chừng cứ như vậy mà thay đổi chủ nhân. Đại ca, một đám nhỏ bé chúng ta, nơi đất nghèo người hiếm, trừ biện pháp này ra, ngài còn có biện pháp khác chống lại triều đình sao?
Sắc mặt Dương Hổ thay đổi mấy lần, ánh mắt lóe lên dần dần ổn định lại, chậm rãi ngưng tụ lại thành sát khí, gã chậm rãi gật đầu nói: -Kế sách hiện nay, cũng chỉ có như vậy. Mộc huynh đệ, tăng cường chiêu binh mãi mã, tích tụ lương thảo, trù bị một tháng, sau đó...
Gã bỗng đứng lên, nhấc bàn tay lên, vung lên nghiêng nghiêng trên không, vẻ mặt đầy sát khí!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.