Dương Lăng uống đến đỏ bừng mặt, đi lảo đảo xiêu vẹo từ Trương phủ ra, Trương Mậu và Giang Bân mỗi người dìu một bên, 3 người cười cười nói nói, cứ như thể huynh đệ lâu năm không gặp vậy.
Tống Tiểu Ái thấy Dương Lăng với vẻ lướt khướt, không nén nổi cơn giận. Mấy ngày nay đại nhân ngày nào cũng uống rượu, ngày nào cũng nhận lễ, còn đâu là dáng dấp Dương đại tướng quân thần uy anh minh nữa?
Tống đại tiểu thư chu cái miệng nhỏ nhắn, tức giận quay đầu đi, lại thấy Lưu Đại ngô nghê mở miệng khen:
- Tống tướng quân, người xem Quốc Công của chúng ta uống say rồi vẫn đẹp trai, cười rất có dáng vẻ của đại tướng, nếu ta mà đẹp trai bằng một nửa Quốc Công thôi thì sẽ có bao nhiêu cô nương mê ta đây?
Tống Tiểu Ái trợn trừng mắt, thì thầm:
- Ăn hại.
Tên Lưu Đại Bổng Chùy chà xát bàn tay, cười ha ha nói:
- Đó không gọi là ăn hại, mà là cả nể, Quốc Công nhà ta thân phận thế nào? Có phải ai mời cũng đi đâu? Lương công công gọi đó là bình dị dễ gần.
Tống Tiểu Ái cười khẩy một tiếng, chán chả buồn quan tâm đến cái thằng khốn đó.
Trương Mậu tiễn Dương Lăng tới xe, quản gia từ phía sau lập tức dâng một cái hộp gấm tới, Trương Mậu đỡ lấy rồi vừa cười vừa đặt nó lên trên càng xe, vỗ nhẹ nói:
- Một chút quà nhỏ, mong Quốc Công nhận cho.
Dương Lăng cầm cái hộp gấm lên nâng nâng xem nặng nhẹ thế nào, sau đó mặt mày hớn hở dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737990/chuong-343-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.