Chương trước
Chương sau
Đáng thương cho hiệu trưởng Đại học Trung Ương này đã bị Lưu Cẩn dọa cho nói năng bậy bạ cả lên, lại còn để một tên nửa chữ cũng không biết như Lưu Cẩn đến giảng bài cho đám Thái học sinh trong bụng một bồ kinh luân, thế có đau xót không chứ?
Nhưng Lưu Cẩn thì lại không hề thấy mình không đủ tư cách. Nghe xong chuyển giận thành vui, cười ha ha nói:
- Đứng dậy đi, ừ…đến Thái Học thị sát, giảng bài cho Thái học sinh?
Y nghĩ rằng cái chủ ý này quả là không tồi, bèn xúc động gật đầu nói:
- Vậy được, ngươi sắp xếp đi, ta nhất định sẽ thu xếp thời gian bận rộn để đến Quốc Tử Giám giảng bài cho đám Thái học sinh lười biếng kia, giảng về pháp lệnh của triều đình, về quy tắc làm quan làm người. Còn việc biên soạn những lời nói và việc làm của ta thành sách để ban bố pháp lệnh toàn thiên hạ, thì cũng là một đề nghị rất hay, ngươi mau chóng thu xếp, kinh phí cần thiết cho việc biên tập, in sách, ta có thể bảo Bộ Hộ cấp cho, ha ha, làm tốt thì ta nhất định sẽ tấu lên Hoàng Thượng, phong thưởng thật hậu hĩnh.
Vương Vân Phượng mừng rỡ ra mặt, không ngờ là không những hóa nguy thành an, lại còn nhờ quả nịnh hót láu cá này mà được lòng ưu ái của công công, đoạn nhanh chóng tuân mệnh, rồi lại tán dương một phen rồi mới vội vàng lui ra, lo việc Lưu Cẩn đến Thái Học giảng bài và việc biên soạn cuốn “Lưu Thị văn tập”.
Trong ý chỉ cũng có đề cập đến việc xử lí đám ngu dân xưng đế. Chính Đức tuổi còn nhỏ, nhưng không dễ dãi như Hoằng Trị. Với y, ban ngày không thể có hai mặt trời, nước không thể có hai vua. Bất luận quốc gia lớn nhỏ, hay có phải trò đùa không, tự ý xưng đế thì là con đường chết. Nếu Đại Minh nhân nhượng một kẻ tự xưng Hoàng Đế bình yên vô sự sống sót, thì chả bằng cổ vũ cho những kẻ khác làm phản sao?
Cho nên ý chỉ mà Chính Đức gửi cho Dương Lăng nói rõ, tên Triệu Vạn Hưng tự ý xưng đế buộc phải tội chết, còn về Thừa Tướng tả hữu, Lục Bộ Thượng thư và đại tướng quân thì nhốt hết vào đại lao. Những người khác và nữ nhi yếu đuối, Hoàng Thượng khai hồng ân, không truy cứu nữa. Sáng sớm nay tới nha môn Tri Châu kê biên tài sản, vừa lúc thánh chỉ về việc xử lí vấn đề này cũng tới nha môn Tri Châu, Dương Lăng nghe lại một lần, từ giờ phút này không cần giấu giếm nữa.
Dương Lăng gật đầu nói:
- Hay lắm, đám ngu dân này, mặc dù đáng trách nhưng cũng đáng thương, đương kim Hoàng Thượng nhân hậu, hạ chỉ xá miễn những kẻ vô tri a dua theo, nhưng với chủ mưu xưng đế Triệu Vạn Hưng, để làm gương cho dân chúng, thì phải…
Dương Lăng lắc đầu, Giang Bân thì không quan tâm đến sự sống chết của những kẻ ngu ngốc kia, cái mà y quan tâm chỉ là một mình Vương Mãn Đường mà thôi. Giang Bân không khỏi căng thẳng nói:
- Nói như vậy, kẻ cầm đầu thì không thể xá miễn, thì cái vị Vương cô nương tự xưng Hoàng Hậu cũng sẽ bị chặt đầu sao?
Dương Lăng nói:
- Việc này chắc là không, một nữ nhi thì có thể gây ra được loạn gì? Hoàng Thượng hạ chỉ, kẻ cầm đầu phải diệt, những kẻ tự nhận quan nhị phẩm trở lên thì nhốt vào Cáp Mật Vệ, những người còn lại và nữ nhi thì miễn tội hết.
Dương Lăng nói đến đây, nhíu lông mày nghi hoặc hỏi:
- Mà cũng kì lạ, ta thấy lạ ở chỗ sao không tống vào Liêu Đông, lại nhốt vào Cáp Mật Vệ? Hoàng Thượng sao lại nghĩ đến cái chỗ đó? Thật là kì lạ.
Những phạm nhân trong vòng 2 năm nay theo ý của Dương Lăng thì đều gửi về Liêu Đông, căn bản không có tù nhân nào gửi tới Tây Vực. Hơn nữa Cáp Mật Vệ hiện tại không hề nằm trong tay Đại Minh. Cáp Mật Vệ được thành lập vào năm thứ 4 Vĩnh Lạc. Năm thứ 9 Thành Hóa, Thổ Lỗ Phiên chiếm mất Cáp Mật Vệ, lại qua 9 năm, Đại Minh đoạt lại Cáp Mật Vệ.
Từ đó, Đại Minh và Thổ Lỗ Phiên hình thành thế giằng co ở Cáp Mật. Năm thứ nhất Hoằng Trị, Thổ Lỗ Phiên lại cướp được Cáp Mật Vệ, năm thứ 4 Hoằng Trị, Đại Minh thu hồi đất cũ, năm thứ 6 Hoằng Trị, Thổ Lỗ Phiên 3 lần chiếm Cáp Mật Vệ, năm thứ 8 Hoằng Trị lại thu hồi lại được. Rồi lại đột ngột thất thủ. Năm thứ 10 Hoằng Trị, lại thu hồi Cáp Mật Vệ, nhưng tới năm thứ 18 Hoằng Trị, nhân lúc Hoằng Trị băng hà, thiết kị dân tộc Thát Đát tập kích Cửu Biên, Thổ Lỗ Phiên xuất quân lại một lần nữa đoạt được Cáp Mật.
Trong lịch sử, Đại Minh từ lúc này không còn khi nào thu hồi được Cáp Mật nữa, đại quân nhiều lần thử tiến công, nhưng đều chỉ còn cách lui về giữ Gia Dự Quan. Trải qua gần 100 năm liên tục tranh đoạt, Đại Minh cuối cùng đành bất đắc dĩ từ bỏ Cáp Mật Vệ, từ bỏ yếu đạo trấn giữ yết hầu Tây Vực này.
Mà trước mắt, Đại Minh đang cố gắng thu hồi Cáp Mật, đồng thời để kiềm chế dân tộc Ngõa Lạt, ép họ tranh đoạt thảo nguyên với Thát Đát. Mặc dù thành Cáp Mật đã mất, nhưng Dương Lăng và Hoàng Đế ở kinh thành lại định ra thế xui hổ đấu hổ, tọa sơn quan hổ đấu, lấy thời cơ đó làm suy yếu Thát Đát, đồng thời vẫn lệnh cho đại quân trấn thủ ở gần Cáp Mật Vệ, vừa có thể lựa thời cơ thu hồi Cáp Mật Vệ, vừa có thể gia tăng áp lực đối với Ngõa Lạt bất cứ lúc nào.
Bây giờ không phải là lúc dùng binh quy mô lớn với Thổ Lỗ Phiên. Những vấn đề khác thì ổn, chỉ có cái là thiếu tiền, các biện pháp cải thiện thực lực quốc gia cần phải chờ hiệu quả, ước tính cũng phải mất vài năm. Khi tiềm lực quốc gia Đại Minh đủ mạnh, mỗi lần thu hồi Cáp Mật ít nhất cũng phải dùng từ 2 đến 4 năm để chỉnh đốn quân bị. Theo tính toán của Dương Lăng, dù có điều tinh binh mãnh tướng viễn chinh tham chiến, thì việc đoạt lại Cáp Mật Vệ vẫn không phải là việc ngày một ngày hai có thể hoàn thành.
Dụng binh vào thời điểm không thích hợp, mục đích đúng đắn cũng sẽ bị coi là đội quân hiếu chiến, chỉ tổ hại dân hại nước. Nhất cử nhất động của Hoàng Đế, rất nhiều việc lặt vặt cũng có thể dự báo mục đích và quan điểm của ông ta. Dương Lăng rất lo lắng đây là những biểu hiện Chính Đức đang chuẩn bị động binh với Cáp Mật Vệ. Tuy nhiên nếu như y thực sự có ý nghĩ đó, Tiêu Phương đóng giữ ở kinh thành không thể không biết tin, cho nên Dương Lăng vô cùng hoang mang.
Hắn nào biết đây đều là ý nghĩ nhất thời của Lưu Cẩn. Lưu Cẩn nghe nói có người tự xưng Hoàng Đế, phẫn nộ thể hiện lòng trung của mình với Chính Đức đế, yêu cầu khám nhà, tru di những kẻ phản nghịch đó. Không ngờ Chính Đức đã xem mật thư của Dương Lăng, xem trước thì được tiếp thu, nên không muốn chém giết làm to chuyện làm gì. Lưu Cẩn bất đắc dĩ, đành phải tìm kẽ hở trong lời của Chính Đức mà xen vào.
Chính Đức chỉ nói là nhốt vào đại lao, chứ không nói dẫn đến đâu. Lưu Cẩn nhớ tới những cuộc xung đột liên miên của Cáp Mật Vệ với Thổ Lỗ Phiên, toàn là đại binh đóng quân. Do chinh chiến xa nhà, binh sĩ khỏe mạnh cũng vì ốm đau, bệnh dịch mà chết quá một phần ba. Nếu như tống vài tên tội đồ ra đó, bọn chúng sẽ vì không chịu nổi điều kiện gian khổ, mà sẽ sảng khoái tự thưởng cho mình một đao kết liễu. Thế là liền tự ý thêm ba chữ “Cáp Mật Vệ” vào thánh chỉ, tống hết tả hữu Thừa Tướng, Lục Bộ Thượng Thư của nước Đại Thuận tự xưng, và cả cái tên Uy Võ đại tướng quân ra biên cương đùa với thần chết.
Giang Bân nghe nói Hoàng Đế sẽ xá miễn cho đại tội của nữ nhi xinh đẹp kia, trong lòng mừng vui lắm. Y ban đầu lo lắng đây là đại án phản nghịch, không biết Hoàng Thượng phán quyết ra sao, vị nữ nhân kia dù có xinh đẹp đến đâu thì cũng là khâm phạm, dù có mong muốn lợi dụng chút ít cũng được, nhưng cũng không thể đùa với cái đầu của mình, vì thế cho dù trong lòng không đành, nhưng từ khi nàng bị nhốt vào đại lao, thì không còn ý nghĩ động tới nàng nữa.
Lúc này, khi nghe tin Hoàng Thượng phán quyết nàng vô tội mà được thả, cái lòng dạ trăng hoa của Giang Bân lại nhất thời nổi lên, chồng của nàng sắp bị chém rồi, nàng lại là vợ của khâm phạm, còn mình đường đường là Du Kích Tướng Quân, việc đưa nàng về phủ làm thị thiếp lại chẳng dễ lắm sao?
Giang Bân nghĩ đến đây, nhất thời trong lòng ngứa ngáy, hận không thể chắp cánh bay thẳng vào trong ngục nói chuyện yêu đương với mĩ nhân kia luôn một phen.
Giang Bân thầm nghĩ: “Ý chỉ của Hoàng Thượng không thể truyền vào trong ngục nhanh vậy được, nha môn Tri Châu cần phải sắp xếp sai nha, đóng xe tù, để áp giải đám tù nhân này đi Tây Vực xa xôi cũng phải chuẩn bị mất mấy ngày. Nếu như ta vào trong ngục dọa khám nhà chém đầu một phen, với một người phụ nữ bình thường không hiểu biết như nàng, chắc chắn phải vô cùng hoảng sợ.
Đến lúc đó, ta lại đánh tiếng đồng ý cứu nàng thoát tội, để nàng phải chủ động cầu xin ta… Ha ha, đợi nàng ra ngoài rồi, còn không cảm ơn đại đức của ta? Ừ…không chừng ở trong ngục, ta có thể dụ dỗ tiểu nương tử xinh đẹp kia phục vụ ta một phen, tận hưởng cái hương vị đê mê mà mĩ nương kia đem lại. Tiểu nương tử này người đẹp thịt non quá, ha ha ha…
Dương Lăng đối với việc giải tù nhân đến Cáp Mật Vệ thì suy nghĩ trăm lần không có lời giải, chỉ còn cách tạm để việc đó trong lòng. Hắn gác lại tâm sự, nâng chén rượu lên nói:
- Tết nhất rồi, không nói chuyện nhuốm mùi máu tanh nữa, Giang huynh, chúng ta…Giang huynh…?
Dương Lăng kì quái nhìn Giang Bân, đội vũ nữ trong cuộc nói chuyện vừa rồi đã rút lui cả, Giang Bân đang nhìn cái gì vậy? Sao lại nhìn chằm chằm vào cái đĩa thịt gà cười dâm đãng thế?
- Giang huynh?
Dương Lăng gọi to hơn.
Giang Bân đang nghĩ về cái hình dáng người còn gái xinh đẹp có tên Vương Mãn Đường kia đang quằn quại rên rỉ nằm dưới thân mình, nhất thời khí thế hừng hực, thằng nhỏ phía dưới đã lâu không biết mùi thịt cũng ngẩng cả đầu lên, hát cùng một bài ca với lão đại của nó thì đột nhiên bị câu gọi của Dương Lăng làm giật cả mình, tay quờ cả vào chén rượu, đổ lênh láng ra bàn.
Đột nhiên, thấy đũng quần ướt sũng…có cái gì đó sưng lên đáng kể…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.