Vương Vân Phượng lui ra ngoài, vừa lúc gặp một văn nhân áo trắng mũ cao, ăn mặc tao nhã, tay áo bồng bềnh đi vào. Y không nhận ra người này là ai, nhưng nhìn khí phách oai phong đường hoàng, điềm tĩnh tự nhiên, mắt nhìn khung cửa, dường như là một nhân vật phi thường nào đó, liền cúi đầu hành lễ.
Đây gọi là đa lễ không đáng trách, Vương Vân Phượng hành lễ xong, ngẩng đầu lên định nói vài câu, nhưng người vừa rồi đã biến đâu mất, quay đầu nhìn chỉ thấy người đó đã vào đến đại sảnh từ lâu, đoạn nghĩ chắc người đó quen đi như vậy, còn ngây người ra nghĩ sao không bị cái bậc cửa ngáng chân nhỉ, hiệu trưởng Vương đành sờ sờ mũi ngại ngùng đi thẳng.
Lưu Cẩn thấy Lư Sĩ Kiệt xem chừng rất vui, y rất kính trọng vị danh sĩ đồng hương này, thấy ông ta đến bèn vội vàng tươi cười nói:
- À, tiên sinh đến rồi, mời ngồi đi. Người đâu, dâng trà.
- Tiên sinh, việc xây cung đến đâu rồi?
Lư Sĩ Kiệt vừa mới ngồi xuống, Lưu Cẩn đã không đợi được hỏi luôn.
Lưu Cẩn đến nay quyền cao chức trọng, uy danh khắp thiên hạ, không ai dám kháng cự lại y. Trong cơn đắc ý, bèn muốn làm rạng rỡ tổ tông, khẩn cầu trường sinh. Y cho xây Huyền Minh Cung ở ngoài Triều Dương Môn, thờ tự Huyền Minh Hoàng Đế.
Do tài chính trong triều khó khăn, nên Chính Đức vốn không đồng ý. Lưu Cẩn bèn dùng hoa ngôn xảo ngữ, nói rằng công chúa điện hạ Vĩnh Phúc để cầu phúc cho Thái Hoàng Thái Hậu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737987/chuong-342-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.