Viết đến cuối, Dương Lăng không quên kể chuyện đám ngu dân tự xưng đế ở Thắng Phương trấn bị mình phát hiện, chỉ cần cử hai gia đinh đi là tóm gọn kẻ phản nghịch. Dương Lăng viết rất khoa trương thêu dệt, cứ như thể đang kể về trò chơi trẻ con vậy, đồng thời cũng cố tình nhắc tới sự kiện Hoằng Đế xử trí đám ngu dân năm xưa, nhằm hi vọng tiểu Hoàng Thượng Chính Đức xem xong cười bỏ qua mà không cần truy cứu ầm ĩ làm gì, không thì nếu coi nó thành đại án làm phản, là hàng trăm người bị tru di cửu tộc, e rằng hàng vạn người phải chịu cảnh máu chảy đầu rơi.
Khi viết xong, Dương Lăng dừng bút trầm ngâm hồi lâu, rồi lại thêm vào một dòng cuối:
- Bọn mã tặc ở Bá Châu đã tuyệt tích từ lâu, nhưng thần ở Bá Châu, kinh hãi nghe tin về bọn hại dân hại nước mà họa mã tặc không sao sánh được. Quan lại hủ bại, giả thánh hoành hành, cướp đường lúc ẩn lúc hiện, còn gây hại gấp chục lần mã tặc. Thần thấy con dân Hoàng Thượng chịu khổ như thế, trong lòng khủng hoảng lắm.
Thần được Hoàng Thượng ân sủng, không dám không cúi mình tận tụy, ba thứ hại này không diệt, bách tính Bá Châu khó yên. Vậy thần xin đi dẹp loạn, nguyện núp dưới uy vọng của Bệ Hạ, trừ tham quan, diệt thảo khấu, giữ yên lành một phương. Để tránh bị lộ thông tin, kinh động đến bọn tham quan thảo khấu, khiến chúng có thời gian đề phòng, nên thần mật dâng bản tấu này, xin Hoàng Thượng ân chuẩn, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737986/chuong-342-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.