-Muội cứ chờ xem, mặc kệ ai là bình thê ai là thị thiếp, trong tương lai bước qua cửa Dương phủ rồi thì ngoài trừ đại phu nhân ra, cũng không ai có thể đè được vị trí của nàng ấy trong lòng Dương đại nhân đâu! Còn nữa trưởng nữ của đại nhân, lúc biết gọi cha rồi mới gặp được phụ thân, sao đại nhân có thể không thương yêu nó để bù đắp lại nỗi hổ thẹn của người làm cha chứ? Ha ha, chỉ chịu khổ một hai năm thì đã đổi được sự yêu thương vô hạn cả đời còn lại, đáng chứ! Đổi lại là ta, ta cũng sẽ nhịn!
Sở Linh líu lưỡi nói: -Thật là lợi hại! Nàng ấythật sự ai nhìn cũng thấy đáng thương, nô tỳ luôn cảm thấy đại nhân thật nhẫn tâm, tuy nói là trăm việc quấn thân không còn cách nào khác, nhưng cũng quá bất công đối với một vị tuyệt sắc giai nhân như vậy, nàng lại cam chịu khổ đau. Hóa rahóa ra, có điều tiểu thư vẫn lợi hại hơn, cũng chỉ có tiểu thư mới nhìn ra được.
Thành Khởi Vận cười nói: -Nói nàng cao minh chính là cao minh ở chỗ này, muội nhìn ra rồi thì sao? Đích thực nàng ấy đã chịu khổ, nàng ấy cũng thật sự chịu tội rồi, ai dám nói những lời này với đại nhân thì chính là châm ngòi ly gián, muội nhìn ra cũng chẳng có cách gì, muội nói có cao minh hay không?
-Có điều, Mã Liên Nhi thật sự yêu đại nhân rất sâu đậm, muốn có được thâm tình của đại nhân và sự yêu chiều với con cái của mình cũng không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737941/chuong-334-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.