Dương Lăng trở trắc điện, Công chúa Vĩnh Phúc đã tới trước rồi, đang nhíu mày đi đi lại lại trong điện, bộ dạng đầy tâm trạng. Bình thường điện này khá vắng lặng, bởi vì hôm nay Công chúa tiếp khách, Dương Lăng lại là thân phận cao quý. Cho nên khi Dương Lăng vừa tới, lò than đồng bốn góc đã được châm đỏ lửa, bức bình phong gỗ đào “giang sơn nhất lãm” hai bên. Hai con hạc cũng nhả khói trầm hương nghi ngút, bỗng chốc mùi hương khí hợp lòng người, ấm áp như mùa xuân.
Vừa thấy Dương Lăng tới, Công chúa Vĩnh Phúc liền bước lên phía trước nghênh đón, nói:
- Bái kiến Quốc công.
Dương Lăng cũng chắp tay nói:
- Để Công chúa chờ lâu rồi.
Công chúa Vĩnh Phúc nhoẻn miệng cười, nói:
- Thật ra mệt là Quốc công chờ lâu mới đúng, bổn Công chúa vừa mới tới.
Dương Lăng lúc này mới chú ý tới chiếc áo màu tím tơ tăm mặc trên người nàng, bên ngoài còn khoác một chiếc áo màu xanh thêu hoa, chiếc váy lụa màu xanh đậm. Chiếc áo choàng màu càng trong suốt trên người còn chưa cởi xuống, rõ ràng là nàng vừa mới tới không lâu.
Công chúa Vĩnh Phúc xoắn ngón tay lại, lén nhìn Dương Lăng. Sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, lúc này mới nói:
- Quốc công mời ngồi.
Dương Lăng gật đầu, ngồi ở ghế đối diện nàng, im lặng đánh giá Công chúa Vĩnh Phúc. Công chúa Vĩnh Phúc da trắng như tuyết, kết hợp tỷ giáp màu xanh nhạt rất uyển chuyển, khí khái. Thể thái của nàng nhẹ nhàng, eo nhỏ, ngồi ở đó. Đôi nhũ hoa trước ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737920/chuong-331-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.