Ông ta đứng lên, chỉ khắp nơi nói: - Đại trạch của chúng ta, nhà cũ ở Bá Châu, những món đồ cổ, tranh chữ này, hơn một ngàn khoảnh đất đai trong nhà kia, vậy là bao nhiêu bạc hả? Trong nhất thời làm sao có thể kiếm được ngân lượng để lấp đầy cái động không đáy của đám người đó chứ?
Ông ta cười thảm nói: - Xong rồi! Lần này thực sự xong rồi! Bọn họ mà đến, liền phong hết tất cả sổ sách, thay đổi thủ vệ trong khi, sau đó trục kho kiểm toán, bây giờ kho Giáp Tự đã kiểm xong, thái giám quản kho cũng là người quen trong cung của Lưu Cẩn, cũng bị gông xiềng giam vào ngục, chỗ đóđi vào chỗ đó còn bị lột một lớp da, còn có thể đi ra sao?
- Vương chưởng kho, Hoàng đại nhân, đều bị bắt. Lưu Cẩn độc ác, thường nói đạo pháp không trách chúng, nhưng Lưu Cẩn ông ta còn lớn hơn cả pháp, một trăm sáu mươi hai người, bà biết không? Chỉ cần liên quan tới vụ án, mặc kệ tham ô bao nhiêu, đều bị liên lụy vào, một kho Giáp Tự đã bắt một trăm sáu mươi hai người, có thể sống sót, ta đoán không có một nửa đâu.
Ảm đại nhân rơi lệ, tuyệt vọng nói: - Ta là quan chưởng quản Tang Phạt Khố, cuối cùng mới tra đến ta, ha ha, cả nhà chúng ta còn có thể đoàn viên cuối năm, sau đósau đó thì đợi xét nhà chém đầu đi.
Lý thị che miệng run run nói: - Ông trời của ta, bắt nhiều người như vậy. Ông taông taông ta ông ta đều bắt sạch từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737919/chuong-330-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.