Nàng vươn cái lưng mỏi, thân thể lả lướt uyển chuyển đổi một tư thế khác, hơi thở phập phồng giống như đang tức giận bất bình vậy. Sở Linh bên cạnh cười khanh khách nói: - Tiểu thư, người nói tới nói lui cũng đã lâu lắm rồi đó, tiểu tỳ nghe đến tai sắp đóng kén rồi.
Thành Khởi Vận hờn dỗi trừng mắt nhìn nàng, hỏi: - Đại nhân bị hồ ly tinh kia mê thần hồn điên đảo, cứ như vậy thả cô ta đi ư?
Sở Linh nháy nháy mắt nói: - Không thả thì làm sao đây? Người của chúng ta nghe Đại Bổng Chùy nói, Thôi Oanh Nhi kia công phu rất tốt, muốn giữ cũng giữ không được, ai dám bức nàng ta chứ? Người ta đã uy hiếp muốn đâm một kiếm vào ngực của đại nhân rồi, thật sự tổn thương đại nhân, tiểu thư không đau lòng sao?
Thành Khởi Vận phẫn nộ nói: - Đâm đâm đâm, ta thấy đại nhân muốn đem "kiếm" của hắn đâm vào thân thể người ta thì có.
Sở Linh che miệng cười khanh khách: - Tiểu thư chắc không giận dữ vì lo lắng cho đại nhân muốn chết, kết quả là về kinh rồi, lại phát hiện ngài ấy lại đang làm chuyện vui, rước thêm tân phu nhân qua cửa chứ?
- Hừ! Thành Khởi Vận miễn cưỡng chống cằm nói: - Văn Tâm qua cửa, đã nằm trong dự liệu của ta từ lâu. Chỉ là không biết Dương đại nhân và Hồng nương tử kia có gút mắc gì. Không ngờ lại nhường nhịn cô ta như vậy. Có điều Dương Lăng cũng không phải là người có thể bị nữ sắc mê hoặc, nếu không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737913/chuong-329-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.