Tam nhi vâng vâng dạ dạ, vội vàng lui xuống. Hoá ra văn võ bá quan đưa tấu chương cho Lưu Cẩn, trên phong bì đều viết “Lưu thái giám thân khải, quan mỗ mỗ khấu đầu bái gặp”. Có vài kẻ nương nhờ Lưu Cẩn lại chẳng biết xấu hổ viết “Đỉnh thượng thân khải, môn hạ tiểu tư mỗ mỗ mỗ bái”. Còn đám người Lý Đông Dương rất khách khí, chỉ có Thông Chính Ti lần đầu tiên chuyển tấu sớ cho y nên không biết quy củ. Hai người lựa lời khuyên nhủ một lượt. Lưu Cẩn tức giận mở phong thư ra xem nội dung tấu chương, y lập tức chuyển giận thành vui, cười ha ha nói: - Hóa ra là tấu sớ của Nội xưởng, ha ha. Rời khỏi Dương Lăng, đến cách ăn nói với Hoàng thượng chúng cũng không hiểu. Ngô Kiệt làm Xưởng đốc, vậy mà không biết tạ ơn Hoàng thượng thế nào, hồ đồ đưa tấu sớ đến Thông Chính Ti. Trương Văn Miện vừa mới khuyên bảo Lưu Cẩn dùng thế như sét đánh nhanh chóng nắm giữ Nội xưởng. Lưu Cẩn quen làm việc ác, quả nhiên thần tốc, lập tức đứng dậy nói: - Người đâu, mau mau chuẩn bị kiệu! Y quay sang cười nói với hai người Trương Thái: - Chúng ta phải ngay lập tức đến Báo Viên dâng sớ tạ ơn này cho Hoàng thượng, thuận tiện xin Hoàng thượng hạ một ý chỉ. Chỉ cần Hoàng thượng mở kim khẩu giao Nội xưởng cho ta quản lý, lập tức an bài nhân sự tiếp quản Nội xưởng, hất văng Ngô Kiệt, Vu Vĩnh! - Ha ha, Uy Quốc Công gia, Hoàng thượng đích thân chọn ngài kén phò mã cho công chúa Vĩnh Phúc, đây là tín nhiệm rất lớn của Hoàng thượng. Nói thật lòng, trong ba người chúng ta, Uy Quốc công có tước vị cao nhất, đương nhiên tất cả chỉ nghe lệnh ngài. Thọ Ninh Hầu gia là quốc cữu, là người thân của công chúa Vĩnh Phúc, cũng có tiếng nói hơn chúng tôi, muốn làm thế nào để chiêu Phò mã, chúng tôi đều nghe theo Công gia và Hầu gia. Tất Chân dáng người gầy gò, đôi mắt lại khá tinh tường. Y cười rạng rỡ, trái cúi phải khom, nói chuyện cực kỳ khách khí. Tất Chân vốn là thái giám Thượng Thiện Giám, vì giỏi luồn cúi nên trước đó được đề bạt làm Thiếu giám, sau đó lại thăng làm thái giám. Dương Lăng trước đây đi lại trong cung từng gặp người này, tuy nhiên hai bên không nói chuyện nhiều, cũng không quen thân. Thọ Ninh Hầu Trương Hạc Linh lại biết người này là điển hình của kẻ nham hiểm. Y vốn là kẻ vô lại không học cũng không làm, lòng lang dạ sói, tham tiền như mạng. Khi Vương Nhạc cầm quyền, y lấy lòng Vương Nhạc làm trấn thủ thái giám của Sơn Đông Đức Châu. Sau khi Lưu Cẩn tiếp quản Ti Lễ Giám từ tay Dương Lăng, y là kẻ đầu tiên phái người vào kinh tặng lễ, tỏ lòng trung thành với Lưu Cẩn, do đó được đề bạt làm trấn thủ thái giám Sơn Đông. Lưu Cẩn kêu gọi hạ lệnh, trấn thủ thái giám các phủ có thể cùng hưởng quyền lực giống như quan viên địa phương, Tất Chân lập tức hưởng ứng, vượt quyền tự tiện thụ lí tố tụng vụ án, cũng thừa dịp xảo trá vơ vét tài sản của quân dân. Do sự ức hiếp ngang ngược của y, vụ án trợ cấp thợ săn Thanh Châu đã khơi dậy dân biến. Lưu Cẩn dù đã điều động ngũ vệ binh mã trấn áp máu tanh dân biến, nhưng cũng lo lắng Tất Chân gây phiền toái lớn, do đó điều y về Ti Lễ Giám. - Nào có nào có, bản quan trẻ tuổi nông cạn, không hiểu quy củ kén Phò mã, nghe nói vốn dĩ kén Phò mã nên do ti lễ nội thần chủ trì. Hoàng thượng yêu thương ấu muội, ti lễ nội thần, đương kim quốc cữu và hạ quan cùng chủ trì. Vì để thể hiện long trọng, đại chủ ý này còn phải để Thọ Ninh Hầu gia và Tất công công làm chủ mới đúng. Dương Lăng vội đáp lễ. Dương Lăng từ một đống chức vụ, cả người thoải mái, mãng bào trên người thay thành bào phục Quốc công đỏ thẫm, càng tỏ rõ uy võ. Thọ Ninh Hầu biết hắn tuy không có thực quyền, nhưng vẫn có tiếng nói trước mặt Hoàng thượng hơn mình. Hơn nữa hai người cùng kinh doanh phát đạt, đều là anh em cả, một chút vui vẻ lúc đầu lúc đầu không còn nữa, vội cười nói: - Quốc Công gia kén phò mã cho Công chúa, đây là việc trọng đại trước nay chưa từng có, Uy Quốc công chớ khách khí. Thời gian cũng sắp tới rồi, chúng ta nên vào thôi. - Được được được, Công gia, Hầu gia, mời hai ngài. Tất Chân bật dậy dọn ghế ra, tươi cười nói. Ba người đang dùng điểm tâm ở “Long Hưng các” trên đường lớn trước cửa “Chư Vương Quán”. Đây là địa điểm chủ yếu để tuyển Phò mã cho công chúa Vĩnh Phúc, sau cùng chọn ra ba người mới có thể dẫn vào cung thỉnh Hoàng Thái hậu và Hoàng thượng đích thân xem xét. Bởi vì đến sớm nên kiệu quan của ba người gặp nhau, liền cùng nhau lên trà lầu dùng điểm tâm. Thấy dòng người nối đuôi không dứt trên đường, người tuôn về phía “Chư Vương Quán” ngày càng nhiều, lúc này ba người mới đứng dậy xuống lầu. - Lục thím này, xem chừng sạp giúp tôi, tôi đi báo danh. Hả? Ba đồng mười cái, năm đồng hai mươi cái, ừ... Được mà, xấp xỉ là được. Nếu được chiêu làm Phò mã, tôi sẽ không bán bánh chiên nữa! Một tiểu hậu sinh da mặt ngăm đen, cười giòn tan vừa cởi tạp dề vừa chạy về hướng “Chư Vương Quán”. Dương Lăng ngồi trong kiệu, nghe vậy liền trợn tròng: Đây… là hạng người gì vậy? Sao kẻ bán bánh chiên cũng có thể hưởng ứng lệnh triệu tập Phò mã gia? Công chúa Vĩnh Phúc..... Dương Lăng nhớ tới lần đầu gặp mặt trong cung Thái Tử, trâm cài của nàng quệt phải bình phong, hắn bị Vĩnh Thuần buộc phải chịu tội thay nàng, đôi mắt long lanh tỏ ý xin lỗi. Nhớ tới trước đình Giang Sơn Xã Tắc, một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo vàng nhạt cùng với thiên sư bước xuống bậc thang, khuôn mặt yêu kiều động lòng người đó... Nhớ tới suối nước nóng Kế Châu, tiếng đàn thăm thẳm, mạn che như nước, ánh nến lung linh, áo trắng như tuyết, Công chúa Đại Minh khí chất cao thượng sau rèm tựa như một đóa sen xanh nổi trên mặt nước. Bất thình lình, hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp cao cao tại thượng, hậu duệ Thiên hoàng quý tộc với một tiểu tử mặt đen đeo tạp dề khó phân trắng đen, tay cầm một cái kẹp bằng trúc chồng lên nhau. Tiểu tử đó còn mạnh miệng gào: - Bánh chiên đây, ba đồng mười cái! Cổ họng đó vừa gào lên liền đá văng tiếng đàn tao nhã kia. Cỗ kiệu chợt dừng lại, Dương Lăng liền ngã người về phía trước, trong lòng có chút phiền muộn, hắn xốc màn kiệu lên trách: - Chuyện gì vậy? Hiện tại Dương Lăng là Uy Quốc công, Ngũ Hán Siêu được hắn an bài vào Binh bộ, liền giữ Lưu Đại Bổng Chùy bên người, xem như thủ lĩnh gia tướng. Lưu Đại Bổng Chùy ưỡn ngực dẫn các gia tướng bảo vệ cỗ kiệu. Phía trước dòng người như chảy, xô xô đẩy đẩy, quan sai duy trì trật tự vung roi da quất xuống, quát: - Cút ngay, tất cả cút ngay, để ba vị khâm sai đại nhân tiến vào. Con mẹ ngươi, quan chiêu thân vào không được, ngươi chen vào trước được cái khỉ gì, muốn làm thái giám à! - Ê, ngươi nói vậy là sao, ta muốn làm Phò mã, mấy lời của tiểu tử ngươi cũng đủ để trị tội ngươi rồi! - Hừ! Với tính tình đó của tiểu tử ngươi à? Biến qua một bên đi, nếu lão tử đây trẻ lại mười tuổi, cơ hội còn lớn hơn ngươi nữa, tránh ra! Tránh ra hết đi! Roi đánh kêu đen đét, nhưng cũng không thực sự đánh vào người. Các sai dịch của Binh Mã Ti năm thành điều khiển roi rất tốt, roi quất lên không trung vừa giòn vừa vang. Người người tấp nập, chật đến mức chân không chạm đất. Kiệu của ba người Dương Lăng và Trương Hạc Linh tuy được bảo vệ ở giữa nhưng cũng không ngừng lắc lư, cực kỳ chật vật. Ai cũng sợ nếu bản thân mình tránh ra, nhân cơ hội bị người khác đoạt vị trí, vì vậy không ai buồn nhích ra. Đằng xa có người nhổ cờ hiệu của tửu lầu lên đứng trên bàn múa may, mặt đỏ gay hô to: - Nào có lý này, vì sao không cho người Sơn Tây bọn ta báo danh? Không công bằng, ta xếp hàng từ canh ba, Đại Minh là Đại Minh của thiên hạ, Công chúa là Công chúa của thiên hạ, mắc mớ gì lại ưu tiên người Bắc Kinh? Bên bàn có một thanh niên trẻ tuổi dương dương đắc ý: - Đáng đời, ai kêu ngươi không dò hỏi quy củ rõ ràng? Ngươi đứng không chết được đâu! Tuyển Phò mã trước tiên chọn con cháu của quân dân quan viên trong kinh thành. Chọn không được thì đến Kỳ Nội, Sơn Đông, Hà Nam, nếu mấy nơi đó đều tìm không ra người vừa ý thì mới đến chỗ khác tuyển. Ngươi đó, từ từ mà đợi đi. Một người khác lựa lời khuyên: - Thôi được rồi huynh đệ, ta đến dịch trạm Kê Minh, đúng lúc vào kinh thăm dò, khẩn trương báo danh. Kết quả để ta đợi thêm hai ngày nữa, xếp vào vòng ba. Thanh niên liền bực tức nói: - Vòng ba tốt xấu gì cũng có cơ hội, ta muốn được chọn cũng không thể! Hứ, con mẹ nó, tên kia, ta nhận ra ngươi, ngươi rõ ràng là ăn mày, ngươi tới đây làm gì? - Tôi? Tôi... Người Bắc kinh. Vị đồng hương Sơn Tây kia sợ là sắp giận điên lên, nhảy xuống bàn muốn đánh người, tên ăn mày vội cầu khẩn: - Đại ca tha mạng, đại ca tha mạng... Đây không phải báo danh rồi thì quản cơm trưa sao, tôi chỉ vì kiếm miếng cơm ăn nên phải qua vòng thứ nhất, bởi vì... tôi không biết chữ mà. Dương Lăng cũng suýt chút nữa nhảy khỏi kiệu đánh người. Những kẻ này là ai vậy, dù là tuyển chọn rộng rãi, nhưng cũng phải tự biết mình chứ? Đó là con gái của Hoàng đế, là con của người chí cao vô thượng. Đường đường là Công chúa Đại Minh, tài sắc đều có, tại sao... tuyển Phò mã tùy tiện như vậy? Ngự sử tuần thành dẫn hơn hai mươi nha dịch chật vật chen chúc, đổ mồ hôi đầy đầu tiến vào, vẻ mặt đưa đám nói: - Dương Công gia, hay là... Chúng ta vào từ cửa sau đi, cửa chính không vào được nữa. - Ừ, cửa chính cửa sau không thành vấn đề, ta nói... tại sao lại loạn đến thế? Người báo danh nhiều như vậy, còn có rất nhiều... Ngươi xem, còn ôm giỏ trứng vịt muối, người như vậy cũng cho ứng tuyển sao? - Phải, Công gia, chỉ cần là dân chúng bốn tỉnh này, dung mạo chỉnh tề, ngôn hành đoan chính, có gia giáo, tuổi từ mười bốn tới mười sáu đều có thể dự tuyển, xuất thân nghề nghiệp không giới hạn. Tiền triều có Phò mã của một vị Công chúa hoá ra còn là người chăn vịt. - Điều kiện… rộng rãi như vậy sao? Dương Lăng mù mờ nói. Cỗ kiệu lùi về sau, vòng ra cửa sau của “Chư Vương Quán”. Dương Lăng không còn chút lòng tin nào: - Nhiều người như vậy, trình độ gì cũng có, tuyển chọn lúc nào mới có thể chấm dứt? Ta... có thể chọn một Phò mã khiến công chúa Vĩnh Phúc hài lòng không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]