Lưu Cẩn sớm đoán được phái Dương Lăng nhất định liều mạng từ chối, chết sống không cho Dương Lăng làm Uy Quốc công. Trương Thái phủi quan bào, hít sâu một hơi, chuẩn bị đấu màn thứ nhất với Tiêu Phương, lại nghe Tiêu Phương nói:
- Hoàng thượng, Binh bộ Tả Thị lang Lưu Vũ sau khi thăng làm Thượng thư, chức Tả Thị lang vẫn để trống. Thần nghĩ chức vị quan trọng như thế không thể để trống lâu, thiết nghĩ mau chóng an bài người tương ứng để bổ khuyết.
- Hả?
Một câu này khiến mọi người đều đơ ra. Tiêu Phương là người phái Dương Lăng, có ai lại không biết. Y không nóng nảy thay Dương Lăng khước từ chức Uy Quốc công, lại nghiêm chỉnh thảo luận việc Binh bộ còn trống chỗ, thực sự vượt quá xa dự đoán của mọi người. Họ đang phỏng đoán liệu hắn có âm mưu quỷ kế gì không, đến nỗi kim điện cũng nghiêm nghị, cả nửa ngày vẫn không có động tĩnh.
Chính Đức cũng hơi sửng sốt, y mới định thần lại, hỏi:
- Ái khanh có người thích hợp không?
Tiêu Phương nói:
- Tam biên trấn soái Dương Nhất Thanh, trị quân nghiêm cẩn, tinh thông binh pháp, từ khi đảm nhiệm tam quan thủ soái, nghiêm túc quân kỷ, chỉnh đốn binh nghiệp, chiến lực biên quân càng thêm bất phàm. Thát Đát trông thấy đã sợ, ít có gan xâm phạm biên cảnh, lão thần nghĩ Dương Nhất Thanh xứng đáng với chức vụ này.
Chính Đức tạm thời gạt tâm sự qua, hỏi:
- Dương Nhất Thanh điều nhiệm Binh bộ, ai có thể tiếp nhận tam biên trấn soái?
Tiêu Phương nói:
- Tam quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737888/chuong-322-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.