- A Đại tung hoành phá phách, thường xuyên gây chuyện. Nhưng y không muốn tạo phản. Không phải là vì không muốn tạo phản mà là vì cái tên ngu ngôc đó chưa được nhìn thấy thế gian ngoài kia ra làm sao thì đã ếch ngồi đáy giếng nghĩ mình là Hoàng đế rồi. Thế nên ta mới phái người đóng giả thành thương lái đến bán cho y những món đồ tinh xảo, những món đồ mỹ nghệ bằng sứ và tơ lụa, là những thứ mà cả đời y chưa từng được nhìn thấy sờ đến. Khiến cho tên ngu ngốc tự xưng Vương trong rừng đó được mở mang tầm mắt. Rồi sau đó lại nói cho y biết cuộc sống của Hoàng đế thì còn xa hoa và sung sướng đến như thế nào, tâng bốc rằng y cũng có thể được ngồi ghế rồng, được mặc long bào.
Vì ta biết rằng địa bàn của y có hạn, chỉ ở trong cái vùng núi bé nhỏ đó thì dù có quậy như thế nào, Phụ vương cũng sẽ không bận tâm tới. Nhưng nếu y mạc phạm xưng Đế thì Phụ vương không thể ngồi yên bỏ mặc được, nhất định phải xử lý. Phụ vương thân mang bệnh nhiều năm nên người cầm quân xuất trận đương nhiên là Thế tử, ha ha. Kỳ thực thì ta thích hợp hơn huynh ấy, nhưng ta sẽ không có cơ hội được lộ diện. Ta vĩnh viễn chỉ là một vai phụ thôi.
Dương Lăng đột nhiên xen ngang:
- Gạch vàng này thì sao? Cũng là ngươi cố ý bán cho y?
Chu Nhượng Cận đáp lại một cách khinh miệt:
- Một tên man rợ trong núi, mặc lên người hoàng bào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737849/chuong-314-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.