- Gì cơ?
Chu Nhượng Cận bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh nhìn sắc nhọn như lưỡi đao nhìn chằm chằm vào Dương Lăng đang ngồi đó với vẻ mặt thư thái an nhàn một hồi thật lâu. Chu Nhượng Cận đột nhiên mặt mày hớn hở nói tiếp:
- Dương đại nhân quả biết nói đùa. Ha ha ha, nhưng ta vừa mới chịu nạn từ trong cảnh lao tù bước ra, quả thật là không chịu nổi những câu nói đùa vừa rồi. Ha ha, ha ha.
- Ha ha ha...
Dương Lăng cũng cười lớn, cười xong thì bèn đứng dậy, chậm rãi đi đén bên cạnh tường, nhìn vào bức họa trên tường mà nói:
- Nhị điện hạ và Thế tử ngày còn bé cùng đi câu cá, vui vẻ hòa hợp, thật là vô cùng thú vị. Nhị điện hạ, ban đầu nhìn bức họa này ta cứ có cảm giác có cái gì đó có chỗ nào đó không được hòa hợp, ở chỗ nào thì ta cũng không biết nữa.
Nhưng bây giờ thì ta đã hiểu rồi, không hòa hợp là ở chỗ, chỉ là trẻ con thôi mà, đi câu cá thì nên vui vẻ hớn hở, đâu có phải là ông lão tuổi cao đâu, vui vẻ là ở một chữ tĩnh. Bên hồ chỉ có ba huynh đệ, sao ngài phải trèo lên tận hòn đá cao như vậy, cách xa mọi người, câu cá thì thật chuyên tâm đến như vậy.
Dương Lăng vuốt nhẹ lên bức họa rồi nói:
- Trong tay đại ca có cá, tiểu đệ thì đang dốc sức câu cá, vô cùng chuyên tâm. Đại ca câu được cá, chia sẻ niềm vui đó với tiểu đệ. Nhưng tiểu để đến nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737848/chuong-314-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.