Mạnh Tứ Hải, Tưởng Châu quản giáo không nghiêm, dung túng quần ẩu. Các ngươi đều cảm thấy mình anh hùng phải không? Trở về luyện binh cho giỏi, Đông Doanh quan tới sẽ phái các ngươi ra trận giết địch, Sơn Đông Binh, Tứ Xuyên Binh, hai đội đồng tác chiến. Rốt cuộc ai là anh hùng ai là cẩu hùng, dùng công trận của các ngươi mà nói.
Tưởng Châu và Mạnh Tứ Hải liếc nhau, đồng thời chắp tay nói: - Mạt tướng tuân mệnh!
Dương Lăng đang muốn bảo người đưa đám thương binh này về, đột nhiên có người chạy tới nói: - Đại nhân, Bố chính sứ Lưu đại nhân cầu kiến.
Dương Lăng nghe xong có chút kinh ngạc, Lưu đại nhân vội vàng đi vào sân, thấy nhiều binh lính như vậy liền hoảng sợ, khi thấy Dương Lăng mới nói: - Dương đại nhân, hạ quan thực là bất đắc dĩ mới mạo muội tới gặp, kính xin đại nhân làm chủ.
Dương Lăng ngạc nhiên nói: - Lưu đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lưu đại nhân vẻ mặt đau khổ nói: - Những Lang Quân trú đóng ở ngoài Đông thành, tùy ý chặt cây của dân chúng làm củi đốt, trộm đạo khắp nơi. Còn có vài Lang Binh thấy dân chúng hẻo lánh nên công khai trộm cướp. Rất nhiều nông dân tới chỗ hạ quan khóc lóc kể lể, hạ quan mệnh tuần kiểm ti nha môn đi thăm dò, ai ngờ... Sai nha lại bị Lang Binh đánh, chật vật chạy trở về, hạ quan thật sự hết đường xoay xở, chỉ có thể cầu đại nhân ngài ra mặt.
- À? Dương Lăng hôm qua thấy Lang Binh tác chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737634/chuong-261-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.