Ông lão nghe thực khách nói đêm qua, người trợ giúp Tổng đốc đại nhân đại phá quân đội của giặc Oa là Lang binh Tráng gia Quảng Tây, hơn nữa đầu lĩnh còn là nữ tướng, nhưng không thể tưởng được chính là tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt, nếu như vị này ngay cả giặc Oa còn đánh được, thu thập mấy tên binh linh đương nhiên không thành vấn đề. Lão vội vàng dẫn Tống Tiểu Ái chạy về quán rượu, Sơn Đông Binh, Tứ Xuyên Binh lúc này đã đánh bốc lửa, nhưng Tứ Xuyên Binh dáng người thấp hơn Sơn Đông Binh. Hơn nữa tham tướng Tưởng châu vừa mới chạy xuống lầu đã trúng ghế, bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, Tứ Xuyên Binh như rắn mất đầu rơi xuống hạ phong, bị Sơn Đông Đại Hán đuổi chạy loạn. Tống Tiểu Ái bước vào quán rượu, vừa thấy hỗn độn, không khỏi quát lên: - Dừng tay! Các ngươi là ai mà lại dám lớn mật như thế! Một Sơn Đông Binh thấy tiểu cô nương xinh đẹp liền bỏ cái ghế trong tay, cười hì hì nói: - Cô gái nhỏ. Nam nhân đánh nhau nàng tới làm gì, thành thật ở nhà nấu cơm bế con đi. Hắn nói xong thì thấy đồng bọn bị hai gã Tứ Xuyên Binh kéo ngã xuống đất, lập tức hét lớn mãnh liệt lao thẳng tới. Tống Tiểu Ái quát: - Ta là tham tướng tổng binh quan, các ngươi phải nghe ta. Hai phe đang đánh hăng hái, có ai chịu nghe tiểu cô nương này nói gì. Tống Tiểu Ái là thủ lĩnh Nam Đan Châu, xưa nay một hô trăm vâng, thấy tình hình này không khỏi giận dữ, nàng khoát tay quát: - Bắt tất cả lại cho ta! Nam nhân Tráng tộc thấy thủ lĩnh hạ lệnh. Lập tức xông vào gia nhập chiến đoàn, khiến quán rượu loạn thành một đoàn. Cũng may Tráng binh thể trạng tráng kiện, trải qua một phen hỗn chiến, cuối cùng đã bắt được toàn bộ. Trước sân phủ tổng đốc, đại binh bị đánh bầm dập đứng một bên, bên cạnh là cáng mang Tưởng tham tướng Tưởng Châu chưa từng xuất chiến, được lang trung cứu chữa đã tỉnh lại. Dương Lăng ngồi ở hành lang, lạnh lùng nhìn quan binh hai đội, người này nhìn người kia giương cung bạt kiếm, nếu không phải có Tổng đốc đại nhân đang ngồi đây, có lẽ sẽ lại đánh nhau. Bạch Trọng Tán xanh mét giữ chặt lấy kiếm bên mạn sườn. Nổi giận đùng đùng đi lại trong viện. Một Tứ Xuyên binh đứng thẳng tắp, dõng dạc hô quân lệnh: - Quân luật nhất: Nghe thấy trống không tiến. Nghe thấy chuông không ngừng, không nâng được kỳ, kỳ ấn không nằm sấp, phản lại quân lệnh, trảm. Quân luật nhị: Gọi tên không đáp, chọn thì không đến, hành quân chậm chạp, trảm. Quân luật tam: Đêm kẻng truyền mà không báo, đến chậm không rõ nguyên do, làm trễ quân vụ, người phạm tội trảm... Đến điều thứ chín hắn không đọc thuộc được nữa, Bạch Trọng Tán cười lạnh, khoát tay cho chấp pháp xông lên ấn xuống tại chỗ, hai cái quân côn không ngừng hạ xuống, nhưng tên Xuyên quân này cũng hung hãn, cắn răng không rên một tiếng. Bạch Trọng Tán chỉ vào một Sơn Đông Binh, lạnh lùng thốt: - Ngươi, tiếp tục! Có thể học thuộc quân luật không được mấy người, chỉ chốc lát sau người ngã đầy trong viện, tiếng BA BA liên tiếp, lính đứng quanh hai vị tham tướng càng ngày càng ít. Lúc này lại đến lượt một Sơn Đông Binh, chỉ nghe hắn cao giọng đọc thuộc hết "Mười bảy cấm luật năm mươi bốn trảm", đắc ý hành lễ với Dương Lăng nói: - Bẩm Đốc Soái, thuộc hạ đã đọc thuộc lòng rồi! Dương Lăng bưng chén trà, cũng không ngẩng đầu mà chỉ chậm rãi nói: - Học thuộc lòng rồi hả? Tốt... Một chữ cũng không sai, ngươi là người nơi nào, tên gọi là gì? Binh lính kia kiêu ngạo ngẩng đầu, lớn tiếng nói: - Bẩm Đốc Soái, thuộc hạ là người Sơn Đông Đức Châu, họ Dương tên Toàn. Dương Lăng cười: - Ừ, Dương Toàn... Dương Toàn..., ha ha, người một họ, tốt, tốt! Dương Toàn vừa mới vui mừng, Dương Lăng đã thản nhiên nói: - Tất cả đều thuộc, hiểu luật mà còn phạm luật, tội thêm một bậc, người đâu, thêm mười côn! - Hả? Dương Toàn kinh ngạc, còn chưa kịp biện bạch đã bị hai tên chấp pháp ấn ngã xuống đất, Xuyên Binh thấy thế cất tiếng cười to, mà ngay cả đám đang quỳ rạp trên mặt đất cũng phát ra một trận cười quái dị. Dương Lăng đứng lên nói: - Không tồi. Bản quan muốn đánh giặc Oa, xin Hoàng thượng binh lực có thể dùng được, Sơn Đông, Tứ Xuyên Chỉ huy sứ đưa các ngươi tới, xem ra cũng tốn tâm tư. Không tệ, quân côn đập xuống không ai kêu đau, đều là hán tử. Nhưng đột nhiên hắn quát lớn: - Nhưng bản quan điều các ngươi tới là đẻ đánh giặc Oa bảo vệ dân chúng! Chứ để cho các ngươi tự giết lẫn nhau, hủy hoại nhà dân sao? Tưởng tham tướng là bị ai đánh? Đứng ra! Dương Toàn quỳ rạp xuống: - Là thuộc hạ! Thuộc hạ đang bị chấp hành quân pháp, không thể đứng dậy, mong Đốc Soái thứ lỗi! Dương Lăng cười lạnh nói: - Hay cho một tên khéo mồm khéo miệng mà khó quản thúc. Thuộc hạ phạm thượng làm thương tổn quan tướng, bắt hắn bêu đầu thị chúng cho ta! Sơn Đông Binh vừa nghe lập tức kinh hãi, Tứ Xuyên Binh đang cũng đột nhiên dừng lại. Mạnh Tứ Hải nóng nảy, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ nói: - Bẩm Đốc Soái, Dương Toàn theo mạt tướng chinh phạt sơn tặc thổ phỉ, nhiều lần lập chiến công. Cầu Đốc Soái khoan thứ. Việc này tất cả đều là mạt tướng quản giáo không nghiêm, dung túng cấp dưới, xin Đốc Soái trừng phạt mạt tướng, tất cả tội, mạt tướng nguyện một mình gánh chịu. Dương Lăng lạnh lùng thốt: - Dương Toàn phạm thượng. Đánh một mệnh quan triều đình, đường đường còn là tham tướng trọng thương, tội này ngươi gánh nổi sao? Bản đốc giết hắn là vì quân pháp, nếu tha cho hắn, Xuyên quân sao có thể tâm phục? Trong lòng Mạnh Tứ Hải nổi giận: Xuyên quân có gì không phục chứ? Đường đường chính chính đánh nhau, bị đánh bại là do kỹ nghệ không bằng người, thế nào còn phải học tiểu hài tử tìm đại nhân cáo trạng? Nhưng Mạnh Tứ Hải tính nghĩa khí, giờ động tới thân binh sinh tử, nghe Đốc Soái nói có ý chỉ cần Xuyên quân chịu tha hắn thì sẽ xá tội chết. Hắn đành chắp tay, gượng cười nói: - Tưởng đại nhân, đều là thủ hạ của ta lỗ mãng. Không đánh thì không quen biết nhau, Mạnh mỗ và ngươi cũng coi như có duyên phận, Mạnh mỗ nguyện cùng Tưởng huynh kết giao bằng hữu, kính xin Tưởng huynh giúp ta một ân tình. Đầu Tưởng Châu vẫn còn đang đau, chỗ chảy máu đã đóng vảy, đối với tên Dương Toàn kia thực sự cáu giận vô cùng. Nhưng người không nỡ đánh kẻ đang cười. Mà trong quân ẩu đả đánh nhau vốn là chuyện thường, chẳng lẽ thật sự mượn đao đại nhân chém đầu người ta? Hắn đang do dự. Dương Toàn quỳ rạp trên mặt đất hô lớn: - Đại nhân, không cần cầu y, đầu rớt là cái bát sứt, hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán, thuộc hạ không sợ chết! Mạnh Tứ Hải quay đầu lại mắng: - Lăn con mẹ ngươi đi, đồ không biết tốt xấu. Tưởng Châu nghe vậy ngược lại cười ha ha nói: - Tên ngốc nhà ngươi, đầu lão tử cũng dám đập, ha ha, lão tử khinh thường chấp nhặt với ngươi. Y quay đầu nói với Dương Lăng: - Đốc Soái, chúng ta những người này ngàn dặm xa xôi tới, là để theo chân Đốc Soái đánh giặc Oa, xem hắn cũng có khí thế áp chế oa tử, không bằng để hắn đi giết thêm mấy tên người Oa. Mong Đốc Soái khai ân, xá tội cho hắn. Dương Lăng nhoẻn miệng cười nói: - Được! Ngươi nói như vậy, bản đốc liền tha hắn tội chết. Hừ! Không riêng gì hắn, cho dù thân binh nào gây rối cũng phải chém. Lần đầu tạm thời buông tha. - Tuy nhiên tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha, đám người các ngươi làm nhiễu loạn quân kỷ, tai họa tới nhà dân, tất cả bồi thường lấy từ quân lương của các ngươi, tội của các ngươi cũng bị ghi lại, đợi khi bình định giặc Oa, bản quan sẽ theo chiến công của các ngươi mà quyết định thưởng hay phạt! Hắn vung tay lên, binh lính chấp hành quân pháp ngừng tay, lui sang hai bên. Dương Lăng nói: - Đánh giặc trên bàn ăn, rất vinh quang sao? Các ngươi gượng chống quân côn không kêu đau thì là hán tử sao? Theo bản quan thấy thì chính là lưu manh, có phải hán tử không, phải lên chiến trường gặp giặc Oa mới biết được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]