Dương Lăng đang cùng Tiền Ninh nói chuyện phiếm thì chợt nghe có người xì xào bàn tán, giọng nói to nhất vang lên: - Pháo xa nhưng khó trúng, trong vòng trăm trượng dễ trúng mục tiêu, nhưng pháo địch cũng có thể dễ dàng phá vỡ boong thuyền của ta.
Dương Lăng theo tiếng nói nhìn lại, thấy trên yến hội có hai quan viên trẻ tuổi ngồi ở cuối cùng, đang thấp giọng tranh cãi. Hai người bộ dạng tranh giành, đã gây nên âm thanh khá lớn, Dương Lăng cười nói: - Nhị vị là quan viên địa phương phải không? Dường như đang tranh luận về pháo, có thể nói chút cho bản quan nghe không?
Hai người quan viên trẻ tuổi vội vàng đứng dậy nói: - Bẩm khâm sai đại nhân, ty chức quân khí cục Nam Kinh Lục Trạch Giai, quấy rầy khâm sai thưởng rượu, xin đại nhân chớ trách phạt.
Dương Lăng ở kinh sư vì nghiên cứu súng kíp nên có quen biết với quân khí cục. Biết đại sứ là tiểu quan cửu phẩm, lẽ ra bọn họ không đủ tư cách lên thuyền ăn uống, nhưng do Tiền Ninh nghĩ có lẽ hắn còn có phương diện nào không rõ, có thể muốn hỏi, cho nên đưa hai gã quan khí cụ địa phương tới để đề phòng vạn nhất, nên hai gã này mới u mê đi theo lên thuyền.
Dương Lăng cười dài nói: - Không có sao cả, tiệc rượu cũng chỉ là tiệc đâu có câu nệ chức quan lớn nhỏ? Nhị vị mời ngồi đi, có lời gì hai vị cứ nói, bản quan cũng muốn nghe.
Hai người còn muốn khách sáo, Tiền Ninh liền không kiên nhẫn nói:
- Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737605/chuong-249-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.