Lưu Cẩn thấy thế phẫn nộ. Nghĩ thầm: - Nghĩ bám lấy Dương Lăng là rất giỏi rồi hả? Hừ! Đợi đưa hắn đi điều tra kinh thành, thu nạp đủ quan lại trong triều, dần dần sẽ qua qua điều khiển ngươi!
Đuổi hai kẻ dở hơi rời khỏi, Dương Lăng cười nói: - Thôi đi, thời gian lâu, bọn họ cũng bớt giận, khi đó thần sẽ lại thiết yến khuyên bọn họ giải hòa.
Chính Đức oán hận nói: - Tâm tình đang tốt, đều bị hai tên khốn kiếp này làm bực chết.
Y bỗng đổi giận thành vui nói: - Dương khanh, trẫm sáng tác khúc "Sát biên nhạc". Nhất tiên cô nương vô cùng thích, trình độ của nàng sâu hơn trẫm, thật muốn có cơ hội cùng nàng hợp khúc.
Dương Lăng nhẹ nhàng thở dài nói: - Tiên nhi và Hoàng thượng tính tình hợp nhau là tốt, thần nhìn ra được nàng thích Hoàng thượng, cách mấy ngày không thấy sẽ bảo thần dẫn nàng đi, chỉ có điều... Nàng khờ khạo ngây ngô, nhanh mồm nhanh miệng, với lại hậu cung đều xuất thân từ đại gia khuê khác, cách biệt rất lớn. Thần thật sự là lo lắng....
Chính Đức nghiêm nghị nói: - Lo lắng chuyện gì? Nếu Đường cô nương không thích trẫm, vậy trẫm không phản đối, cũng không miễn cường nàng. Nhưng nếu Đường cô nương nguyện ý cùng trẫm trải qua cả đời, vậy trong thiên hạ cũng đừng ai mong động tới nàng, trẫm là thiên tử, còn không bảo vệ được người trẫm yêu nhất sao? Ai cũng không thể!
- Nói cho ta biết, tên của ngươi gọi là gì?
- Ta tên Đường Nhất Tiên.
- Ta hỏi tên thật.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737585/chuong-242-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.