Trên móc sắt treo một mẻ thịt heo mới, một con báo gấm nhanh nhẹn nhảy lên ngậm lấy làm móc sắt lắc lư. Đường Nhất Tiên vỗ ngực nói: - Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết, móc kia quá sắc bén. Mà con báo kia một ngụm nuốt gọn như con cá cắn mồi vậy.
Chính Đức cười nói: - Không đâu, con báo này thích ăn đồ tinh khiết, thịt dính bùn nó không thích ăn, hơn nữa nó cực tỉnh táo, một móc sắt sẽ không có gì đáng ngại.
Đường Nhất Tiên "Ừ" một tiếng, chau đôi mi thanh tú nói: - Trước kia chỉ nghe nói hổ nha báo, cho tới bây giờ chưa thấy qua. Hôm nay cuối cùng cũng được mở mang kiến thức rồi, nhưng mãnh thú này chung quy vẫn không bằng hoa cỏ chim thú, vừa thấy có máu chảy đã không thoải mái, đúng rồi, ngươi ở đâu? Nửa khúc "Sát Biên Nhạc" đã làm xong sao? Ta đi xem ngươi diễn tấu một chút.
- Được! Chính Đức mừng rỡ muốn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, đột nhiên nhận ra không ổn liền ha hả cười nói: - Đi theo ta. Chính Đức dẫn Đường Nhất Tiên quẹo trái quẹo phải. Xuyên qua rừng cây nhỏ đi vào một chỗ yên tĩnh. Trong Báo Phòng hoàn toàn không có kỳ hoa dị thảo, tường vàng huy hoàng. Hoàn toàn theo đuổi tự nhiên và dã tính, cho nên nhiều địa phương vẫn bảo trì nguyên dạng.
Trước mắt là một trảng cỏ yên tĩnh, vài cây đu, cây hòe cao lớn đầy những quả du, hoa hòe nở đầy, hương thơm ngát xông vào mũi.
Chỉ có Giải Ngữ Tu Hoa và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737584/chuong-242-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.