Dương Lăng vừa về tới nhà, Hàn Ấu Nương đã ra đón y, hỏi ngay:
- Tướng công, nghe nói nhà mình mới đón về mấy vị khách phải không?
Dương Lăng "ừ" rồi đáp:
- Một vị thư sinh trọng thương chưa tỉnh, nghe nói rất giỏi võ nghệ...
Vừa nói đến đây, y sực nhớ ra một chuyện, bèn buột miệng hỏi:
- Đúng rồi, Ấu Nương này, nếu như là nàng, thì có thể nhảy cao đến một trượng không?
Hàn Ấu Nương ngạc nhiên hỏi lại:
-Sao tướng công lại hỏi chuyện này?
Rồi nàng nghênh mặt cười đắc ý:
-Tướng công đã quên trước đây thiếp từng phóng lên đài hành hình cao hơn một trượng rồi à?
Dương Lăng búng mũi nàng một cái, cười nói:
- Biết nàng lợi hại rồi! Tướng công muốn hỏi là nếu đứng tại chỗ bật lên cao một trượng, nàng làm được không?
Hàn Ấu Nương suy nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp:
- Không thể, kể cả cha cũng không làm được. Thuật bật thẳng người nếu chỉ dựa vào lực bắp chân thì không thể nào nhảy cao đến một trượng. Thiếp và cha học môn Ngạnh khí công cũng chỉ để cường thân kiện thể, trừ khi là biết thuật điều tức thổ nạp(1) thì mới có thể làm được, cao thủ như vậy cũng cực hiếm.
Nàng bỗng mở to mắt, kéo tay áo Dương Lăng hỏi:
- Tướng công đã gặp qua cao nhân như vậy rồi à?
Dương Lăng cười lớn đáp:
- Cũng không cao lắm, chỉ cao hơn nàng có nửa cái đầu thôi.
Nghe Ấu Nương nói vậy, y chợt cảm thấy có chút nghi ngờ. Lăn lộn cùng đám người Liễu Bưu bấy lâu, y cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737504/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.