Không ngờ vị Xưởng đốc đại nhân xưa nay luôn do dự thiếu quyết đoán này đến lúc phải cương quyết lại hạ quyết tâm tàn nhẫn như vậy, xem ra khó tránh một hồi gió tanh mưa máu rồi. Thân là đại đương gia Nội xưởng, ngoài việc cùng tiến với Dương Lăng lão cũng không còn đường lui. Nếu đã bị người ta ép đến mức kẻ sống người chết, vậy thì... ngươi chết, ta sống đi!
Ngô Kiệt cung kính chắp tay nói:
- Dạ! Ty chức tuân mệnh, đêm nay Ngũ thành binh mã ty khoá thành truy bắt hung thủ, tuy ta có thể rời khỏi nhưng sẽ thu hút tai mắt kẻ khác. Kim Lăng là thành buôn đông đúc, lão ta sẽ không giam hãm được quá lâu đâu. Sáng sớm ngày mai, ty chức sẽ nghĩ cách rời khỏi, lập tức chạy về kinh chuẩn bị.
Dương Lăng gật đầu, díp mắt trầm tư và nói:
- Hoàng thượng tuổi trẻ bốc đồng, muốn thuyết phục người tịnh không khó. Những quan viên đó không dám điều binh, có thể dùng được bất quá chỉ có xưởng vệ. Muốn đối phó bọn chúng...
Dương Lăng cười tự tin, nói:
- Lấy cố tình đánh vô ý, lấy có phòng bị đánh không phòng bị, muốn dập bọn họ sẽ dễ như trở bàn tay. Chỉ cần Hoàng thượng gật đầu thì sẽ không bị chỉ trích là phản loạn. Ta không sợ làm lớn chuyện, nếu phải nói khó, chính là khó ở chỗ không thể để cho thiên hạ hỗn loạn. Nếu sau thủ đoạn lôi đình mà không thể làm cho mưa tan gió dịu, mau chóng ổn định thế cuộc thì sự phản công của bọn chúng sẽ đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737479/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.