Dương Lăng nhớ đến chuyện Mạc phu nhân trêu ghẹo mình lần trước, trái tim không kìm được đập nhanh hơn, thầm nghĩ: “Không phải là Mạc Thanh Hà muốn dùng mỹ nhân kế với mình chứ? Nhưng hôm nay hắn đã hoàn toàn yên tâm về mình, quả thực không cần mình cắm giúp cho hắn một cái sừng to tướng như thế. Hắn là thái giám, vợ lại xuất thân là danh kỹ hàng đầu, chẳng lẽ hắn thật sự chỉ coi vợ như một món đồ trang trí nên mới không tôn trọng vợ như vậy?”
Mạc phu nhân thấy y đang ngẩn ngơ bèn khẽ đưa tay gạt nhẹ mấy sợi tóc vương trên trán, dáng vẻ thật sự là quyến rũ động lòng người đến cực điểm. Bàn tay thon đưa lên, ống tay áo xanh biếc trượt xuống để lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần.
Thấy Dương Lăng nhìn mình, Mạc phu nhân đung đưa lúng liếng ánh mắt, cười tươi:
- Đại nhân, hãy vào nhà ngồi đi! Trà này lão gia quý lắm đấy, nói là cái gì mà cực phẩm trong cực phẩm, bủn xỉn đến nỗi thường ngày không hề cho tiện thiếp uống thử. Hôm nay may được nhờ phúc của đại nhân.
Vừa nói thị vừa cất bước khoan thai đi thẳng tới. Đang đứng ở cửa, Dương Lăng cảm thấy một làn hương thơm cao nhã ập thẳng vào trong mũi nên vội lùi lại hai bước, đành xoay người ngồi trở lại ghế.
Mạc phu nhân đi tới bên cạnh y, nhẹ nhàng rót hai chén trà. Lẳng lặng liếc thấy Dương Lăng đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim tựa như một vị lão tăng nhập định, khóe miệng thị hơi nhếch lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737457/chuong-133-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.