Cao Văn Tâm đưa mắt quan sát Trương Phù Bảo đang mặc đạo bào nhưng lại để xõa mái tóc dài mượt mà đang đứng trước mặt. Nhận thấy đôi mày cô ta đẹp như tranh vẽ, khuôn mặt tràn ngập một vẻ đẹp non nớt ngây thơ, rõ ràng là một nha đầu còn chưa lớn hẳn, nàng dở khóc dở cười hỏi: - Cô… liệu có ổn không? Chuyện này quan trọng, không biết Bảo Nhi cô nương có thể đưa ta đi gặp Thiên sư được chăng? Trương Phù Bảo đang rảnh đến phát ốm, khó khăn lắm mới kiếm ra việc để làm, đời nào nàng chịu đưa Cao Văn Tâm đi gặp ca ca? Huống chi hiện giờ ca ca đã được một vị tín đồ giàu có là thương nhân bán trà Mai lão tiên sinh mời đi rồi. Ngồi nghiêm trang trên ghế, cô nàng bày đầy các dụng cụ bói toán lên bàn, ra vẻ già dặn: - Có gì mà không ổn? Đạo hạnh của tôi so với gia huynh cũng chẳng hề thua kém chút nào, hơn nữa… Thiên sư không tùy tiện gieo quẻ cho người khác đâu. Nếu tỷ tin tôi, tôi sẽ bói cho tỷ một quẻ, chúng ta quen nhau cũng là duyên phận, tiền quẻ khỏi phải trả. Còn nếu như không tin tôi… Vậy xin Văn Tâm cô nương hãy về đi. Cho dù tỷ gặp được gia huynh, huynh ấy cũng không chịu ra tay đâu. Thấy Cao Văn Tâm có vẻ thẫn thờ ngẩn ngơ, Trương Phù Bảo chợt nở một nụ cười tinh quái để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu, nói tiếp: - Tỷ tỷ muốn bói nhân duyên hay sao? Ồ… Tuổi tác tỷ tỷ như vậy cũng sớm nên lấy chồng rồi, có điều nhìn vẻ mặt tỷ lại không giống như là sắp có chuyện mừng. Tỷ tỷ hãy đưa sinh thần bát tự cho tôi đi, để tôi bói thử một quẻ xem sao. Có điều phải thanh minh trước, tôi chỉ có thể bói được đại khái ngày giờ tỷ gặp hỷ sự chứ không xác định được người đó là ai đâu. Cao Văn Tâm thẹn đến đỏ bừng cả mặt vì sau lưng nàng đang có hai gã nha sai theo hộ vệ. Lần này nàng đã cố sống cố chết nhất định đòi đi ra ngoài, nếu để bọn họ tưởng là do nguyên nhân này, há chẳng phải nàng sẽ bị người ta cười đến chết mất sao? Thì ra nàng thấy Dương Lăng bày tiệc tại Lư Viên để mời các bậc danh sỹ có tiếng ở chốn này bèn muốn lẻn ra khỏi phủ đi tìm Trương thiên sư hỏi quẻ xem sao. Tuy cổ chân nàng đã bị trẹo nhưng rượu thuốc do nàng tự chế lại rất hiệu quả, sau một đêm chân đã hết sưng, chỉ cần đi nàng đi chầm chậm là sẽ ổn. Những người ở lại canh giữ Mạc phủ có ai mà không biết vị cô nương xinh đẹp này mỗi lúc đêm khuya vắng lặng đều thường ra vào phòng ngủ của Xưởng đốc đại nhân, nếu nói giữa hai người bọn họ không có quan hệ gì ám muội thì ai mà chịu tin chứ? Trong lòng những người này đều sớm đã coi cô thị nữ xinh đẹp như hoa ấy là tứ phu nhân. Nàng ta nằng nặc đòi đi gặp Trương thiên sư, người trấn giữ dinh thự là Hạ bách hộ ngăn cản hồi lâu mà chẳng được, chỉ đành phái một chiếc kiệu nhỏ cùng với hai thủ hạ đắc lực đi sát theo bên cạnh nàng. Thấy vị Bảo Nhi cô nương này cứ khoác lác mãi, một mực vỗ ngực tự xưng là đã được chân truyền từ Thiên sư đời trước, Cao Văn Tâm đành ngồi xuống, ngoảnh đầu thấp giọng bảo hai gã nha sai: - Phiền hai vị hãy ra ngoài cửa đợi ta, ta muốn… mời nữ chân nhân bói cho ta một quẻ. Hai gã nha sai cho rằng vị đại cô nương này mong lập gia đình, nóng lòng muốn qua cửa để làm Xưởng đốc phu nhân. Mà con gái vốn e thẹn, bản thân mình đứng bên cạnh quả thực không thích hợp nên hai gã bèn y lời mà lùi ra ngoài cửa, đứng chờ ở hành lang. Cao Văn Tâm lấy từ trong ngực ra một mảnh giấy, nàng còn chưa kịp nói gì thì Trương Phù Bảo vốn nóng lòng muốn khoe tài đã giật lấy, đưa tay ngăn không cho nàng lên tiếng, vẻ mặt ngạo nghễ bảo: - Không cần phải nói! Thiên sư biết thiên cơ, mười phần cũng đúng được tám chín, đợi tôi nhất nhất bói ra cho tỷ. Cô nàng có tâm khoe mẽ. Vốn chỉ cần dùng một loại công cụ chuyên bói việc nhân duyên là được, nhưng lúc này nào là tiền đồng, thẻ trúc, mai rùa, la bàn (đây là loại la bàn phong thủy dùng để bói toán, không phải la bàn chỉ hướng thông thường – ND.),… tất cả đều được cô nàng lần lượt lôi ra sử dụng, động tác thuần thục đẹp mắt, khiến Cao Văn Tâm nhìn mà nhức mắt choáng đầu nhưng lòng tin thì tăng lên vùn vụt. Trương Phù Bảo càng tính động tác lại càng chậm lại, cuối cùng do dự nói không ra lời. Cao Văn Tâm không kìm được hỏi: - Thế nào? Có gì không ổn sao? Trương Phù Bảo ngẩng đầu lên, cặp mắt to tròn trong veo lấp lánh lén liếc nhìn Cao Văn Tâm, bụng nhủ thầm: “Hỏng rồi! Lần này thì thật mất mặt quá, hôm nay quẻ bói không linh. Rõ ràng người ta ngồi ngay trước mặt mình, nếu mình nói theo số mệnh thì tỷ tỷ này đã phải chết từ lâu rồi mà tỷ ấy không tát cho mình mấy cái mới là lạ.” Trương Phù Bảo cười khan đáp: - Hơ… Chuyện này… Hì hì hì! Tỷ muốn đoán việc nhân duyên phải không? Chuyện nhân duyên này là do trời định, duyên phận chưa tới biết cũng vô dụng, duyên phận tới rồi thì nửa kia khắc sẽ tìm đến cửa. Tùy tiện tiết lộ thiên cơ chỉ e vận mệnh sẽ vì thế mà biến đổi mất. Cao Văn Tâm không kìm được trừng mắt bực bội, hơi bất mãn: - Không phải cô đã nói thứ gì cũng đều có thể bói được hay sao? Sinh thần bát tự này không phải là của ta, mà là của Dương đại nhân, ta muốn... muốn nhờ cô bói xem đại nhân còn hưởng được bao nhiêu năm dương lộc. Trương Phù Bảo cả kinh, cô nàng chợt nắm chặt lấy la bàn đứng bật dậy nhìn chằm chằm Cao Văn Tâm, khiến Cao Văn Tâm không khỏi thầm bủn rủn, cũng lật đật đứng dậy. Sinh thần bát tự của Dương tú tài đã từng được đưa đến nhà họ Hàn khi hai bên hợp hôn (Một nghi lễ trong quá trình kết hôn ngày xưa, hai bên trao đổi sinh thần bát tự để xem có hợp với nhau không - ND.),do đó trong tay Hàn Ấu Nương vẫn còn giữ sinh thần bát tự của phu quân mình. Cao Văn Tâm tìm được phương thuốc chữa chứng “nội hư bất dục” của Dương Lăng trong thư tịch cổ, dựa theo yêu cầu của phương thuốc thì cần biết sinh thần bát tự của bệnh nhân. Thời thượng cổ y thuật và thuật phù thủy vốn không được phân chia rõ ràng, do vậy trong y thuật thường xen lẫn một số pháp thuật bừa bãi, có một số thì cần căn cứ vào sinh thần bát tự để quyết định lượng thuốc và thời gian chữa trị. Cao Văn Tâm cũng không biết là việc đó có linh hay không, nhưng bốc thuốc cho người mà mình cực kỳ coi trọng thì tất nhiên nàng không dám sơ xảy. Do đó nàng cứ y theo sách mà làm, lén hỏi Ấu Nương về sinh thần bát tự của Dương Lăng. Từ lúc vừa gặp Dương Lăng, nhìn tướng mạo của y, Trương Phù Bảo đã đoán định được rằng mệnh tướng của người này quái dị, nhất định là được người nào đó có đạo thuật cực cao đoạt xá tục mệnh (mượn xác hoàn hồn) giúp cho. Nay có sinh thần bát tự của y trước mắt, cô nàng càng tin chắc vào nhận xét khi xưa của mình. Nếu người bình thường mà nghe được chuyện này, nói không chừng sẽ coi kẻ được mượn xác hoàn hồn là yêu quái. Nhưng Trương Phù Bảo xuất thân Long Hổ sơn, cả ngày toàn nghiên cứu mấy chuyện về thần với quỷ, nghe nói Gia Cát Lượng thời Tam Quốc đã từng dùng đèn thất tinh để cầu kéo dài dương thọ, đáng tiếc là bị Ngụy Diên xông vào trong lều, vô tình đá đổ ngọn đèn thất tinh nên ông thất bại trong gang tấc. Những chuyện như thế này Bảo Nhi cô nương đã từng được nghe nói rất nhiều. Do đó Trương Phù Bảo không coi Dương Lăng như quái vật. Nàng chỉ ngạc nhiên vì không ngờ trên đời này lại có vị cao nhân thực hiện được môn pháp thuật trong truyền thuyết mà ngay cả cha nàng cũng không làm được như vậy. Trương Phù Bảo nhìn Cao Văn Tâm hồi lâu, nhớ đến việc ca ca đã từng nói Dương Lăng quyền cao chức trọng, hơn nữa sau lưng còn có một vị đạo nhân đạo hạnh cao siêu, Long Hổ sơn không dây đến được. Nàng bèn vội xoa xoa khuôn mặt sớm đã cứng đờ, đổi sang bộ mặt tươi cười ngọt ngào, cười híp mắt nói: - Tỷ… Tỷ muốn tính thọ lộc của Dương đại nhân phải không? Mệnh cách của y quý lắm, còn về thọ lộc… Cao Văn Tâm căng thẳng hỏi: - Thọ lộc thế nào? Trương Phù Bảo buồn bực ngồi trở lại ghế, đáp: - Thọ lộc cực cao, chắc chắn sẽ sống rất thọ. Có điều tuổi tác cụ thể như thế nào thì chẳng ai có thể tính ra được. Vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, Cao Văn Tâm vội hỏi lại: - Cô chắc chắn chứ? Không có sai sót gì chứ? Trương Phù Bảo bực bội đáp: - Cụ thể thì tôi tính không ra, không phải đã nói mười phần thì đúng được tám chín rồi sao? Trên thế gian này ngoài chính phúc chính thọ ra thì còn có tai bay vạ gió, mệnh tướng chỉ có thể tính ra được cái chính phúc chính thọ ấy thôi. Vậy nên mới có câu thiên cơ khó đoán, lỡ có tai vạ bất ngờ xảy ra thì tôi cũng không dám đảm bảo. Dương Lăng nắm quyền bình trong tay, đi đến đâu cũng có thị vệ bao quanh trùng trùng, có thể gặp phải tai vạ bất ngờ gì chứ? Vốn Cao Văn Tâm cũng chẳng tin vào mấy lời quỷ quái của Dương Lăng, luôn cho rằng có người giả thần giả quỷ lừa gạt y. Bây giờ nghe được lời của Trương Phù Bảo, lập tức nàng giống như được uống thuốc an thần, cứ ngồi đó ngẩn ngơ thích thú một hồi lâu, hồn phách bay về nơi xa tít tắp, chẳng biết là đang nghĩ gì. Đến khi tỉnh táo trở lại, nhìn thấy Trương Phù Bảo đang hai tay chống cằm, chớp chớp đôi mắt to tròn tò mò nhìn mình đang thả tâm hồn bay tận đâu đâu, nàng mới đỏ mặt nói: - Vậy Bảo Nhi cô nương… Cô có thể theo ta trở về giải thích với đại nhân chuyện này được không? Đại nhân… Đại nhân không biết là nghe gã lừa đảo nào nói bậy, cứ luôn tin rằng bản thân chẳng còn sống được bao lâu nữa… Trương Phù Bảo thầm nghĩ: “Y nghĩ như vậy thì lại càng đúng rồi! Chắc hẳn là vị cao nhân đã thi triển phép đoạt xá tục mệnh giúp y kia cũng không hoàn toàn tin tưởng vào đạo thuật của mình, không biết chuyện nghịch thiên cải mệnh có thể thành công hay không, do đó y mới có suy nghĩ này. Ồ… Con người y cũng không tồi, nhìn chẳng đáng ghét chút nào cả! Chà, cả ngày y cứ phải lo lắng như thế cũng thật đáng thương. Chỉ cần ta không vạch trần bí mật của y, cứ bịa bừa mấy câu rằng y phúc thọ song toàn, sống lâu trăm tuổi chắc là cũng không sao đâu. Nhưng không biết liệu ca ca có đồng ý hay không…” Nghĩ đến đây, Trương Phù Bảo bèn cười nói với Cao Văn Tâm: - Được rồi! Phần tôi thì không vấn đề gì cả, nhưng ca ca đã đi làm khách ở bên ngoài, đợi huynh ấy trở về tôi hỏi lại huynh ấy đã. Đã biết được sự thực, Cao Văn Tâm cũng không ngại phải đợi thêm một thời gian. Nàng bèn đứng dậy tươi cười thi lễ: - Đa tạ Bảo Nhi cô nương, vậy tôi xin cáo từ đây, hôm khác sẽ lại đến bái phỏng. *** Có người dù ở cạnh nhau cả đời cũng không thể trở thành bằng hữu, cho dù giữa bọn họ chẳng có mâu thuẫn gì, đó là bởi giữa bọn họ thiếu một thứ mà cả hai cùng cảm thấy có hứng thú. Còn những người cùng chung chí hướng thì rất nhanh sẽ trở thành bạn bè tri giao của nhau. Sau khi hai con người “cùng chung chí hướng” là Dương Lăng và Mạc Thanh Hà từ “Lư viên“ (Chính là “Hoa cảng quan ngư”, một trong Tây hồ thập cảnh) trở về Mạc phủ, bọn họ đã trở thành một cặp hảo hữu tri giao. Giữa hảo hữu với nhau thì chuyện gì cũng đều có thể bàn luận một cách vui vẻ, hai người nói từ phong tục Hàng Châu cho tới chốn quan trường ở kinh sư, nói từ đám mây trên trời cho tới bụi hoa bên đường, rồi lại nói tới những nữ nhân xinh đẹp… Hì hì… Nếu vị thái giám lão huynh kia đã chủ động nói đến chuyện này rồi, sao còn phải xấu hổ làm gì nữa chứ? Hiển nhiên Dương Lăng đã say, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng mang theo bảy phần tửu ý. Còn Mạc Thanh Hà thì cũng đã có mấy phần say, nhìn cái vẻ loạng choạng lảo đảo của hắn, dường như nếu không có vị quản gia họ Lý ở bên cạnh dìu đỡ thì chỉ e hắn đã đâm đầu ngay xuống rãnh rồi. Dương Lăng vừa mới bước vào khu nhà Mạc phủ cổ kính, bèn đứng ở tiền sảnh cười bảo Mạc Thanh Hà: - Hôm nay dốc gan dốc ruột đàm luận với Mạc đại nhân một phen, lại được cùng đại nhân đối ẩm, quả nhiên là sảng khoái vô cùng. Hiện giờ bản đốc đã chẳng thể uống thêm, xin phép được trở về nghỉ ngơi. Ngày mai còn có một lượt khách khác cần khoản đãi, Mạc đại nhân cũng nên chú ý nghỉ ngơi đi! Dường như ngay cả mắt cũng không mở ra được nhưng Mạc Thanh Hà vẫn khoác lác: - Ùi, Dương đại nhân, chúng ta nói chuyện đang vui, sao lại đi ngủ ngay thế chứ? Nào nào nào, hãy đến nội thư phòng của hạ quan ngồi chơi một chút, hạ quan có trà ngon cực phẩm dâng lên. Nói đoạn bèn kéo tay Dương Lăng bước đi luôn. Dương Lăng vừa đi vừa tò mò hỏi: - Còn có trà ngon ư, chẳng lẽ lại ngon hơn cả loại trà cực phẩm mà ngài tặng ta lần trước à? Mạc Thanh Hà cười khà khà đáp: - Đại nhân chớ trách! Không phải là hạ quan không chịu dâng lên cho đại nhân, quả thực là trà này… trà này quá hiếm. Hạ quan cũng chỉ thỉnh thoảng mới uống thôi, nếu mà đem tặng cho đại nhân thì cũng chỉ tặng được một tí tẹo, không khỏi có vẻ bủn xỉn quá. Dương Lăng nảy lòng tò mò, không kìm được hỏi gặn: - Trà gì mà lại hiếm có như vậy? Mạc Thanh Hà ghé sát tới bên tai y, nhỏ giọng: - Trà này cũng là loại Long Tỉnh cực phẩm trước mưa, có điều… nó không phải là dùng tay hái. Hạ quan đã chọn ra những người trẻ tuổi xinh đẹp nhất từ trong số các vị cô nương hái trà, kêu bọn họ dùng răng và đầu lưỡi để hái búp trà, sau đó lại mời trà sư chế biến sơ qua một chút rồi đựng vào trong túi, cuối cùng thì đặt những cái túi đó vào trong ngực các cô nương kia để hong khô. Hà hà, cực phẩm đấy! Dùng miệng để hái trà nên suốt cả ngày cũng chẳng hái được bao nhiêu, do đó loại trà này ít đến đáng thương. Lão thái giám này, thật biết hưởng thụ quá thì phải? Kêu các thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi dùng cái miệng nhỏ xinh để hái trà, sau đó lại hong khô trà trên những bộ ngực thơm tho ấy. Tuy công nghệ này chưa chắc đã tạo ra được loại trà ngon hơn trà do các vị trà sư điều chế, nhưng mỗi khi uống trà lại nhớ đến những công đoạn kia, cái ý cảnh ấy thật là… Cũng như người ta đồn rằng Churchill thích hút xì gà Cu Ba là bởi vì ông ta đã từng tận mắt chứng kiến những cô gái làm ở xướng sản xuất xì gà vén váy lên, quấn xì gà trên những chiếc đùi trắng nõn gợi cảm đến mê người, do đó ông mới say mê cái thứ xì gà mang theo mùi vị lãng mạn ấy. Mà là đàn ông, ai có thể kháng cự được sự lãng mạn kiểu này cơ chứ? Dương Lăng không kìm được liếc nhìn Mạc Thanh Hà, vẻ mặt tràn ngập ngưỡng mộ: - Mạc đại nhân thật lợi hại… thật lợi hại… Trà ở đâu vậy? Mau đưa bản quan đi xem thử một phen! Hai người đi qua sân trước, sảnh giữa, sân sau, cuối cùng đi tới một ngôi lầu trang nhã, dọc đường hoa cỏ khắp nơi chẳng khác gì chốn tiên cảnh. Giữa hồ giả sơn cao vút, đặc sắc tinh xảo, một ngọn tựa sư tử, một ngọn tựa chim ưng; quanh bờ hồ là những lùm trúc xanh biếc, xen lẫn bên trong là những khóm hoa trà rực rỡ sắc màu… Trên bức tường chắn trước sân sau có khắc bốn chữ “Hoa Trúc Di Tĩnh”, bốn phía xung quanh bức tường gạch là những hàng mai lan trúc cúc được cắt tỉa gọn ghẽ, hàng lối thẳng tắp, tinh tế vô cùng. Loại trang viện của nhà giàu này hai bên đâu đâu cũng có cửa, cũng chẳng rõ là rốt cuộc có bao nhiêu gian phòng, giữa trang viên thì đầy những ao hồ giả sơn, còn đá tảng kỳ dị trông như tổ ong thì nơi nào cũng có. Tùng la hán với những tán cây hình tròn cong mình uốn khúc leo cao, trên mặt nước là những lá sen xanh biếc, lại kết hợp với những ngọn giả sơn tạo ra một khung cảnh an lành thảnh thơi vô hạn. Tại tầng một của tòa lầu là một đại sảnh bọc lấy một tiểu sảnh, bố trí trang nhã hoa lệ; kề đỉnh phòng gần như là chen chúc những ô cửa sổ được trang trí tinh tế tỉ mỉ, toàn bộ đều được làm bằng hồng mộc đắt tiền. Sát với bức tường trong tiểu sảnh có kê một chiếc giường nhỏ, trên giường có chăn, xem ra có lúc Mạc công công cũng ngủ lại đây. Đằng trước tấm bình phong là một chiếc bàn bát tiên cùng một chiếc bàn tròn, hai người đang ngồi trước chiếc bàn tròn đó. Mạc Thanh Hà gọi một người tì nữ xinh đẹp mặc bộ quần áo màu hồng đến, dặn dò mấy tiếng, người tì nữ đó bèn vội vàng đi pha một ấm trà. Dương Lăng có dáng vẻ như đã ngà ngà say, nhưng từ khi y tình cờ nhìn thấy đứa bé kia thì quả thật đã nảy lòng cảnh giác với vị Mạc công công này. Hiện giờ y không biết đối phương mời trà rốt cuộc là có ý đồ gì nên trong lòng cũng thầm nhắc bản thân phải cẩn thận. Lúc này Lý quản gia đã bước vào, đứng ở ngoại sảnh cung kính thưa: - Lão gia, đợt bạc thuế đầu tiên đang chuẩn bị khởi hành vận chuyển đến kinh thành. Áp vận sứ đại nhân mời lão gia đến kiểm tra dấu niêm phong, ngài xem… Dường như Nội thư phòng này của Mạc Thanh Hà có rất nhiều quy định, người tì nữ pha trà kia sau khi đưa trà vào liền lập tức rời đi, hiện giờ vị Lý quản gia mà hắn tín nhiệm nhất cũng chỉ có thể đứng ở ngoài chờ lệnh, không dám tùy tiện bước vào. Mạc Thanh Hà hơi chau mày, sau đó vỗ đầu với vẻ như chợt giật mình hiểu ra: - Ái chà! Ta quên mất, hôm nay bắt đầu khởi hành hay sao? Rồi hắn quay sang cười nói với Dương Lăng: - Đại nhân! Ngài xuống phía nam tuần tra việc thu thuế, hạ quan cũng không thể làm đại nhân mất mặt được, bạc thuế năm nay đợt đầu tiên hạ quan sẽ giao đủ tám phần. Bây giờ thuyền sắp khởi hành, do thuyền bạc đi chậm nên cần đi trước một bước, đợi khi đại nhân vừa về đến kinh thì thuyền bạc cũng vừa kịp tới đó, hà hà… Dương Lăng nghe vậy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, đây đúng là dấu hiệu tốt. Hiện giờ Thuế giám khắp nơi trong thiên hạ đều đang chờ đợi quan sát động tĩnh ở Giang Nam. Chỉ cần mở được một đột phá khẩu ở Giang Nam này, Thuế giám khắp nước sẽ cho rằng thế lực Đông xưởng đã mất, không còn ảnh hưởng gì nữa. Lần này bản thân mình xuống phía nam coi như là đã làm được một chuyện lớn. Không cần biết Mạc công công là người như thế nào, hành vi này của hắn rõ ràng là để tỏ ý muốn đi theo mình; chỉ cần thuyền bạc ấy được vận chuyển đi, tình thế sẽ thay đổi hẳn, đến khi đó dù hắn có hối hận cũng không kịp nữa. Dương Lăng vội đứng dậy nói: - Hay lắm, vậy thì mau đi làm đi, à nầy… Mạc đại nhân đã có việc công, vậy hôm khác chúng ta hãy lại uống trà tán gẫu, bản quan xin về Tây viện trước đây. Mạc Thanh Hà vội cản: - Đừng vội, đừng vội! Trà này tươi ngon lắm, pha rồi mà để lâu sẽ kém hương vị đi mất! Hà hà, xem ra đây là khẩu phúc của đại nhân rồi, bây giờ hạ quan lại phải ra ngoài, ờ… Hắn do dự một chút, khi đi đến cửa thì chợt ngẩng đầu lên phía lầu trên gọi: - Phu nhân! Mau mau xuống đây thay ta tiếp đãi đại nhân! Dương Lăng sợ đến giật nảy mình, vội vàng đứng dậy thối thác: - Mạc đại nhân còn có việc công phải làm, ta cứ tạm rời đi là được, Ơ… Trong tòa lầu này không có người nào khác, chỉ còn nữ quyến tiếp đãi thì e không được thỏa đáng lắm. Mạc Thanh Hà ra vẻ khó xử: - Bây giờ mà đại nhân rời đi, há chẳng phải là khiến hạ quan không làm tròn đạo đãi khách ư? Đại nhân bất tất phải đề cao thị, nói là phu nhân, nhưng chẳng lẽ đại nhân còn không biết hạ quan là người thế nào sao? Tiểu Lâu vốn là danh kỹ Giang Nam, cưới thị về nhà chẳng qua chỉ là để khoe mẽ với bên ngoài, có tính là phu nhân gì đâu chứ? Không có gì đáng ngại đâu… Trong khi hắn đang nói, từ trên lầu chợt nghe một âm thanh trong trẻo yêu kiều vọng xuống: - Lão gia, ngài phải ra ngoài hay sao? Kế đó một đôi giày thêu màu đỏ nhẹ nhàng xuất hiện ở chỗ ngoặt trên cầu thang, chiếc váy xanh biếc đung đưa khe khẽ, một bóng người yểu điệu mỹ miều chậm rãi đi xuống lầu, chính là vị Mạc phu nhân tràn đầy quyến rũ. Dương Lăng không khỏi ngượng ngập cung tay chào: - Mạc phu nhân… Nhìn thấy y, dường như Mạc phu nhân hơi ngẩn ra, sau đó cặp mắt hớp hồn cứ nhìn chăm chăm vào y không chớp, thị mỉm cười: - Không biết Dương đại nhân tới đây, thiếp thân đã thất lễ rồi. Vừa nói vừa nhẹ nhàng nhún người thi lễ. Mạc Thanh Hà bảo: - Phu nhân! Ta phải tới nha môn Thuế giảm để kiểm tra số bạc thuế chuẩn bị vận chuyển đến kinh sư. Ấm trà ngon vừa pha kia đang định dùng để giúp đại nhân giải rượu, nàng hãy ngồi lại đây cùng với đại nhân một lúc. À, Dương đại nhân bất tất phải gò bó quá, hạ quan đi trước đây. Nói đoạn hắn bèn vội vàng theo Lý quản gia đi khỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]