Trời đông thật lạnh, lạnh đến độ mặt trời cũng lười nhác mà trốn trong chăn ngủ, vậy nên mặc kệ cho con gà trống gáy sang rách cả cổ thì bầu trời vẫn tối đen rồi.
Nguyên Hãn ngọ nguậy thân mình muốn chui ra khỏi chăn ấm, mặc dù hắn rất lưu luyến cái cảm giác được ôm cô vợ nhỏ bé xinh xắn của mình mà ngủ tiếp. Nhưng quân vụ vẫn là quân vụ, bản thân hắn phải làm gương cho binh sĩ nếu muốn binh sĩ của mình tuân thủ quy củ.
Con mèo nhỏ trắng tinh trong long hắn cựa quậy rồi, nàng dụi dụi cặp mắt mơ. Quả thật những ngày đông giá lạnh như vậy được nằm trong vòng tay ấm áp cảu Nguyên Hãn quả thật nàng thấy lưu luyến vô cùng. Thế nhưng Tú Xuân là người con gái hiểu lí lẽ, nàng không thể làm trễ nãi chuyện quân vụ của trượng phu được. Khẽ dùng ngón tay mà vạch những vòng tròn nho nhỏ trên bộ ngực săn chắc của Nguyên Hãn nang thì thầm.
- Chàng phải đi rồi sao..
- ùm..
- Bao giờ chàng về, sắp tến rồi...
- Ta sẽ về trước tết, nàng yên tâm...
- Thiếp cũng muốn tong binh....
- Ô hay, việc chinh chiến xa trường là của nam nhi, ta còn chưa chết thì còn bảo hộ được nàng...
Tú Xuân cong đôi môi cánh sen mà nói:
- Người ta muốn được gần chàng... được nhìn thấy từ xa cũng được... đằng này mấy thàng mới được gặp một lần... mà ai nói việc đánh giặc chỉ của riêng nam nhi, vậy Triệu Trinh Nương, Trưng Trắc, Trưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-le-so-tai-ban/3204177/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.