Bỗng nhiên đâu đó vang vọng tiếng cười, rồi khe khẽ tiếng vỗ tay đánh thức Lê Tú Xuân trong cơ say, nàng vội vang hoảng hốt như chú chim non lần đầu tiên xa tổ mà lao ra khỏi vòng tay Nguyên Hãn. Giờ đây ngồi bên một góc chiếc thuyền đôi nàng đang hận rằng tại sao cái thuyền này không có cái vách nào đủ lớn để che chắn.... cho hắn và nàng.
Nguyên Hãn nhìn xunh quanh chúng binh sĩ và các cô thiếu nữ liền quát lớn.
- Các ngươi thì có gì khác đâu mà cười... tản ra đi... tự do 2 canh giờ rồi thu thập về Lê gia...
Được lệnh đặc xác các tay chèo cuống cuồng phóng đi như bay, thời gian riêng tư quý giá. Họ có nhiều điều cần nói với đối phương. Công tử chỉ cho thời gian 2 canh giờ kể cả chèo đi chèo về đã mất một ít thời gian rồi. Vậy nên càng phải nhanh chóng mà tận dụng a.
- Lúc nãy các chi em của Tú Xuân hiểu nhầm anh vẽ tranh hoặc làm thơ cho em. Nếu không có mà đem về thì sợ mọi người lại cười em đó. Để anh làm một bài thơ tặng em.
Nói rồi Nguyên Hãn múa bút mà viết một bài thơ lên giấy lụa. Nói thật Nguyên Hãn văn võ toàn tài, nhưng văn ở đây là chỉ về binh thư yếu lược đánh trận dàn quân mà thôi. Không bào gồm cầm kì thi họa cho được. Mà ngay cả mấy ông thi sĩ chuyên nghiệp thì cũng là ăn rồi nằm nhà sáng tác sẵn cả đống bài thơ. Sau đó khi nào có hội hè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-le-so-tai-ban/3204063/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.