Mấy tên thân binh mặt xám như tro, công tử nhà mình rất là quái. Đi chơi cùng các cô gái thì mấy tên thân binh chỉ biết mang theo đao kiếm để nảo vệ bản thân và bạn gái thôi. Trong quân doanh cũng có bộ môn trinh sát cần mang theo giấy bút. Nhưng đây là đi chơi a, cần gì trinh sát mà mang theo giấy bút. Thế là mấy tên thân binh ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi không biết phải làm sao.
- A công tử định làm thơ.... ai là người cầm hộp bút nghiên mực thì lấy ra đi
Không biết vị thiếu nữ nào đó hưng phấn kêu loạn lên. Thế là một mảng rào rào vỗ tay khắp nơi. Cái trò dạo chơi du ngoạn rồi làm văn làm thơ vẽ tranh thì mấy công tử ca rất hay làm. Nhưng đó mấy vị quần là áo lượt yếu ớt thư sinh tay cầm quạt ngọc cơ. Mấy vị này cơ bắp cả người, tây cầm kiếm sắc, chèo thuyền cả ngày mà thở dốc một hơi cũng không có. Vậy mà cũng ngâm thơ vẽ tranh mới làm mọi người ngạc nhiên, vỗ tay cổ vũ loạn cả lên.
Rất nhanh bút lông, giấy lụa, nghiên mực đã được chuẩn bị xong. Nguyên Hãn phất tay ra lệnh cho các thuyền chạy đi xa canh giữ các mặt không cho người tiếp cận sau đó chăm chú kẻ kẻ vẽ vẽ rồi chú thích chi chít. Mọi người coi tưởng rằng Nguyên Hãn làm cái gì đó đặc biệt để tặng Tú Xuân nên ai nấy đều biết chuyện mà lảng tránh cả.
Tú Xuân ở một bên vừa mài mực cho Nguyên Hãn vừa chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-le-so-tai-ban/3204061/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.