' Anh cho em sờ bụng anh. "_ Hạc Thần mắt sáng chói nhìn cô lại thấy gương mặt nhăn nhăn của cô liền xụ xuống.
Người ngoài nhìn vào thấy bộ dạng năn nỉ được ngủ cùng này của anh thì xác định anh không còn mặt mũi. "_ Ân Mẫn Chi
" Chỉ để một mình em thấy thôi. " Hạc Thần chớp mắt nhanh chóng trả lời.
Ân Mẫn Chi nghiên đầu nhìn anh, rồi lại nhìn xuống cơ bụng thầm nuốt một ngụm nước bọt. Ok coi như anh may mắn vì sở hữu cơ bụng hấp dẫn đó.
" Ừ. "_ Ân Mẫn Chi nói một tiếng liền nằm xuống.
Hạc Thần vui vẻ thỏa mãn leo lên giường nằm cạnh cô, lại vui vẻ hơn ôm cô vào lòng.
Anh, nằm bên kia. Chỉ được nằm không được động vào tôi. " Ân Mẫn Chi dịch người tránh né cái ôm của anh.
Hạc Thần buồn tủi lại xích qua tận mép giường bên kia, hai người như cách nhau cả một dãi ngân hà.
Ân Mẫn Chi xoay người tắt đèn ngủ mới dám mỉm cười trước bộ dạng trẻ con của anh, anh so với năm 18 tuổi thì còn trẻ con hơn nữa.
'Ngày mai mà gọi tôi dậy đến công ty nữa là tôi giết anh đấy. " Ân Mẫn Chi lại vang lên, cô sợ chuyện kinh hoàng ấy lại diễn ra vào sáng mai.' Anh biết rồi.
Ân Mẫn Chi nhắm mắt một chút lại chìm vào giấc ngủ, thuốc của cô có tác dụng khá tốt mà cũng may là mỗi ngày chỉ uống một lần vào buổi tối nếu không cô sẽ ngủ từ ngày này qua tháng nọ mất.
Hạc Thần nằm đó anh không thể nào ngủ được, cứ nhìn vào bóng tối trong phòng rồi lại quay sang nhìn Ân Mẫn Chi. Khi xác định cô đã ngủ rồi anh mới từ từ nhích qua ôm lấy cô vào lòng.
Trái tim anh đập vô cùng mạnh mẽ ngỡ như nó có thể trực tiếp bay ra ngoài vậy, anh đưa tay xoa đầu cô.
" Bảo bối, vất vã rồi.
Ân Mẫn Chi ở trong lòng anh, trực tiếp xem anh như là một cái gối ôm mà gắt gao ôm lấy vẻ mặt còn có một chút thỏa mãn. Thật thoải mái!
Đợi đến khi Mẫn Chi tỉnh dậy là đã hơn 10 giờ trưa, cô cựa mình một cái liền nhận ra bản thân vẫn còn đang nằm trong vòng tay của Hạc Thần.
Cô ngớ người nhìn anh, từ phía cửa xổ những tia nắng chiếu vào trong phòng Ân Mẫn Chi có thể nhìn thấy anh từ một khoảng cách vô cùng gần.
Gương mặt anh được nắng phản chiếu lại sáng bừng một cách khó tả, Hạc Thần đẹp như được tạc tượng mà ra vậy.
Ân Mẫn Chi nhìn anh đến tim cũng đập mạnh mẽ đến khi anh khẽ chuyện động mi mắt cô cũng không nhận ra.
" Nhìn anh nhiều là yêu anh đó. " Giọng nói khàn đục vang lên, có lẽ là mới ngủ dậy nên giọng anh có vẻ như trầm hơn bình thường nữa.
NOVEL TOON
Ân Mẫn Chi thoáng đờ người bị lời nói của anh làm cho ngại ngùng lại đỏ mặt mà chui rút vào trong chăn. Ân Mẫn Chi cô điên mất thôi chui vào liền mặt đối diện với cơ bụng hấp dẫn kia.
Cô như bị thoi miên mà đưa tay lên chạm vào cơ bụng săn chắc của Hạc Thần, phía trên lại nghe thấy tiếng rên nho nhỏ của anh, phía dưới lại có gì đó phản ứng co giật một cái trên đùi của cô.
Ân Mẫn Chi nhìn xuống liền nhìn thấy cái kia của Hạc Thần... đang ở trên đùi cô...
' Khụ... là phản ứng sinh lý buổi sáng. "_ Hạc Thần dường như cũng nhận ra điều gì đó, anh ho một tiếng.
Ân Mẫn Chi làm sau mà không biết chứ, đều là người lớn cả rồi nhưng mà chỉ là... chỉ là... sao lại to như thế.
" Anh có ý gì? "
Ân Mẫn Chi chui đầu ra chóng hai tay xuống nệm ngóc đầu nhìn anh.
" Ngủ với tôi anh còn không mặc quần lót?
Hạc Thần không ngờ cô lại thẳng thắng như thế, liền ngay lập tức đỏ mặt. Cô nhìn thấy phản ứng này thì nhếch môi, cô phải tấn công để anh ta không thể ức hiếp cô được.
" Anh không... ngủ mà mặc thì buổi sáng sẽ rất khó chịu. " Hạc Thần liếc mắt qua chỗ khác không dám nhìn cô.
Ân Mẫn Chi đột nhiên lại thích trêu chọc anh, một tay bóp má ép anh phải xoay mặt qua đối diện với mình.
" Làm sao? "
'Hạc Thần tôi không ngờ anh có mặt này đó. "
" Vừa dâm đãng vừa e thẹn cho ai xem? "
Ân Mẫn Chi không ngại ngùng mà nói, nhìn phản ứng của Hạc Thần cô cảm thấy mình đang giống như trêu hoa ghẹo huyệt vậy, đúng chất một tra nữ.
" Em... em đừng như thế... "
" Em đừng gọi tên anh trong lúc em như thế...
Hạc Thần ngập ngừng nhỏ giọng nói, cô lại không hiểu lời anh, như thế là như nào?
" Anh đang nói gì vậy? "
Ân Mẫn Chi nhìn theo ánh mắt của anh, lại thấy anh nhìn xuống phía dưới. Cô nhìn xuống con mẹ nó cô liền cứng người, đầu óc giống như có một quả bom nổ bùm bùm trong đầu vậy.
Ân Mẫn Chi mặc váy hai dây đi ngủ nhưng nó hơi rộng lên lúc cô chóng hai tay nhìn anh thì cảnh xuân liền lộ ra trước mắt, điểm nhỏ hồng hào đều bị anh nhìn thấy hết.
Ân Mẫn Chi đỏ mặt ngại ngùng không thôi, cô hối hận rồi cô nên đá anh ra từ lúc anh ôm lấy cô. À không, nên để anh chết lạnh bên kia thì đúng hơn.
" Anh... anh cút về phòng cho tôi. "_ Ân Mẫn Chi như thể đang gầm lên vậy, cô kéo hết chăn quấn người mình lại.
" Đâu phải lỗi của anh đâu. " Hạc Thần lại ủy khuất bị cô kéo hết chăn nên cái kia cũng lộ ra trong nắng, vô cùng khỏe mạnh lại còn nhìn thấy cảnh nóng mặt kia khiến cho túp lều kia lại lớn thêm 1 vòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]