Chương trước
Chương sau
Ân Mẫn Chi tìm trong túi xách chiếc điện thoại nhưng hình như cô bỏ quên ở nhà rồi thì phải.

" Sao vậy? " _ Hạc Thần đang đọc tài liệu thì bóng dáng cô đứng trước mặt anh.

" Cho mượn điện thoại. "– Ân Mẫn Chi xòe tay ra nhìn anh nói trống không.

11

Nói thế nào? "_ Hạc Thần

Hạc Thần cho mượn điện thoại. " Ân Mẫn Chi mím môi nhẹ giọng nói.

Hạc Thần cười thỏa mãn đặt điện thoại mình lên tay cô. Mẫn Chi xì một tiếng rồi quay về chỗ ngồi.

Cô mở điện thoại lên, đúng là con người nhạt nhẽo mà. Hình gì đây? Bánh sao?

Tấm hình này là lần đầu tiên Ân Mẫn Chi cho anh lúc nhìn thấy anh mì ăn liền vào đêm khuya. Không biết cô nhớ hay đã quên nó rồi.

Mật khẩu là gì vậy? "_ Ân Mẫn Chi ngước mắt nhìn anh.

" 1410 "_ Hạc Thần

' Gớm trông như ngày sinh nhật của tôi vậy. " Ân Mẫn Chi lẩm nhẩm trong miệng nhưng không hiểu sao Hạc Thần vẫn nghe thấy.

" Thì đó là ngày sinh của em mà. "

Tai thính như tai chó vậy.'Để ngày sinh của tôi làm gì? "

Ân Mẫn Chi hỏi nhưng anh chưa kịp trả lời cô lại nói tiếp, giống như cô không muốn nghe thấy nó vậy.

" Anh không ăn à?"

" Anh không có thói quen ăn sáng. "_ Hạc Thần cười cười nhìn cô.

"Ồ! "_ Cô gật gù dùng điện thoại anh mở một bộ phim lên xem.



Hạc Thần nhìn cô cười ngây ngốc, đã lớn như thế rồi mà còn phải vừa xem phim vừa ăn sao?

Ân Mẫn Chi múc từng muỗng súp nóng hổi lên, vừa thổi vừa ăn vô cùng ngon miệng. Thời tiết lạnh thế này, có một tô súp nóng là tuyệt nhất.

Chẳng mấy chóc, tô súp to lớn là sạch bóng. Ân Mẫn Chi tắt điện thoại thõa mãn dựa vào ghế sofa.

Ân Mẫn Chi chán ghét liếc nhìn Hạc Thần đang tập trung cao độ vào công việc, lúc anh ta tập trung trông cũng thật hấp dẫn đi.

Hạc Thần đã không còn là chàng trai năm 17 tuổi mà cô từng thích nữa, bây giờ anh đã trưởng thành. Đường nét trên khuôn mặt cũng đã đều trở nên rõ ràng, quyến rũ hơn... Chết tiệt, Ân Mẫn Chi cô đang nghĩ gì vậy chứ?

Cô cởi áo khoác mình ra, quần dài ôm sát vào cơ thể nằm mà không che lại thì có hơi... Đúng là phiền phức, vẫn là ở nhà thì tốt hơn nhiều.

Thời gian trước cô nằm ở bệnh viện riết cũng thành quen, thà đi đây đi đó chứ bảo cô ngồi lâu thì cô chịu không nổi, phải nằm mới chịu.Cô cầm điện thoại Hạc Thần lên lướt lướt xem có gì chơi không. Nhưng câu trả lời là không! Ngoài những ứng dụng mặc định ra thì chẳng có gì hơn, con người này tạo niềm vui cho cuộc sống bằng gì vậy chứ?

Ân Mẫn Chi nằm một chút lại ngủ quên lúc nào không hay. Hạc Thần nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ bắt đầu cuộc họp thì đứng dậy.

Anh đi đến gần Mẫn Chi, nhìn điện thoại mình đang đặt trên ngực cô khiến cho anh đột nhiên cảm thấy nóng... Hạc Thần đưa tay hơi run kéo đi vài sợi tóc nằm loạn trên gương mặt của cô, gương mặt mà anh luôn thầm nhớ đến suốt 10 năm qua, bây giờ anh được chạm vào rồi.

Ân Mẫn Chi khẽ cựa mình, Hạc Thần đơ người sợ cô sẽ tỉnh dậy nhưng cô lại dùng má của mình cọ cọ vào tay anh vài cái rồi lại bĩu môi quay mặt đi chỗ

khác.

Hạc Thần bật cười vì biểu cảm đáng yêu của cô. Ân Mẫn Chi xinh đẹp, ngủ cũng xinh nữa khiến cho người khác xao xuyến không thôi.

Hạc Thần cởi áo vest của mìmh ra đắp lên người cô rồi mang tô của cô đem ra ngoài, vừa mở cửa liền nhìn thấy thư kí Lạc đi tới. Thư kí nhận lấy cái tô ấy mang xuống tầng 35 ( nhà ăn ) dẹp, còn anh thì đến phòng họp trước.

Ân Mẫn Chi ở trong phòng làm việc của Hạc Thần ngủ đến quên trời quên đất, cô chui rút trong áo khoác ấm áp của anh ngủ vô cùng ngon.

Đến giờ trưa, Hạc Thần họp xong thư kí mang đồ ăn lên phòng thì anh mới gọi cô dậy.

Cả hai ngồi ăn với nhau nhưng không nói được bao nhiêu chuyện vì Ân Mẫn Chi không im lặng thì cũng sẽ trả lời vô cùng hời hợt. Cô căn bản không muốn nói chuyện nhiều với anh, cô sợ rất nhiều thứ cô cố gắng tránh né trong 10 năm qua thành hiện thực.

Hạc Thần muốn cùng cô nói thật nhiều chuyện nhưng công việc của anh lại nhiều vô kể nên chỉ có thể mang cô đến công ty nhìn cô nằm từ kiểu này sang dáng khác.



" Này! "_ Ân Mẫn Chi nằm vắt vẻo trên ghế sofa mặt đối diện với Hạc Thần ở bàn làm việc.

" Hơn 4 giờ rồi, tôi về nhé? Tôi có thể tự bắt xe về." Ân Mẫn Chi

'Đợi 5 giờ anh đưa em về. " Hạc Thần liếc nhìn đồng hồ trên máy tính.

Nhưng tôi muốn về liền. "

Được thôi.

Hạc Thần lập tức tắt máy tính, đóng tập tài liệu lại đi tới gần cô.

11

'Nhanh như vậy?"

Người này còn đang rõ là tham công tiếc việc mà?

" Em muốn ăn gì? "_ Hạc Thần

" Tôi muốn về nhà. "_ Mẫn Chi thu dọn đồ đạc không thèm nhìn anh, cô lại đeo mắt kính và khẩu trang vào.Em muốn về nhà ăn sao? Cũng được, lâu rồi anh không được ăn món em nấu. Đi thôi. "_ Hạc Thần nói một mạch rồi nắm tay cô kéo đi.

" Không muốn. "_ Ân Mẫn Chi nhăn mặt kéo tay mình lại nhưng Hạc Thần lại nắm tay cô vô cùng chặt.

'Nhưng anh muốn ăn đồ do em nấu.

Ai đó hãy nói cho cô biết tên này bị làm sao đi? Hạc Thần mà cô biết không có mặt dày như thế, tại sao bây giờ lại... ?

Nhân viên ở dưới công ty nhìn theo giám đốc bọn họ đang tan làm sớm thì không khỏi ngạc nhiên vì Hạc Thần chỉ toàn tan làm lúc tối muộn mà thôi, lại còn nắm tay tình tứ với cô gái lúc sáng nữa chứ. Công ty Hạc Vương hôm nay bùng nổ vì tổng giám đóc của họ.

Thế là một buổi chiều cô cùng Hạc Thần đi vào siêu thị mua nguyên liệu về nấu cơm ăn. Mà trong buồn cười là cô thì bịt kín mít lấm la lấm lét như một tên trộm còn anh thì cứ ngẩng cao đầu mà đi, lâu lâu còn trêu chọc lúc cô không để ý liền tháo khẩu trang hoặc mắt kính của cô ra. Cái tên này không sợ bạn gái mình ghen hay sao vậy?

Tôi cũng không sợ nhưng tôi không muốn lên báo, không muốn làm người thứ ba.

Hạc Thần thế mà trong lúc cô không để ý đã để thêm mấy chay rượu vào trong xe đẩy, đến lúc nhân viên tính tiền cô mới nhận ra. Anh ta muốn uống rượu sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.