Cô thích anh 12 năm... không oán không hận.
Khi đang mông lung giữa thực hư. Cô bỗng bị kéo tới một miền xa xôi nào đó.
Nơi đây không có tiếng động ồn ã, mùi thuốc bệnh viện, mà chỉ có trùng trùng điệp điệp thảm cỏ xanh ngút ngát. Bầu trời xanh trong thăm thẳm,... vô tận.
Cô nhẹ bước lên thảm cỏ ấy, bỗng có làn gió nhẹ thổi qua, man mát, lùa vào tay áo lớn của quần áo bệnh viện.
Cô chợt hoảng hốt, đây là đâu?
Đưa mắt ra xa xa kia cô thấy có bóng dáng đang cãi cọ.
Một nam, một nữ.
Chàng trai kia trông khí phách ngút trời, trên người mặc bộ áo giáp đen, gương mặt anh tuấn, lạnh lùng, cân đối.
Lạ thay, gương mặt anh trông thật giống... Mặc Nham.
Cô gái kia thì mặc áo lụa mỏng màu hồng phấn. Chân váy vẫy trong gió, dạo nhẹ qua đồng cỏ.
Thật là một khung cảnh mê người.
Gương mặt cô gái đó, lại quá giống cô.
Hai người đang cãi nhau chuyện gì đó, cô gái kia nước mắt chảy ra như pha lê. Cứ thế, lăn dài trên khuôn mặt.
Ngược lại, chàng trai kia không mở mồm an ủi, cứ mím chặt.
Lâu sau chàng trai lấy ra một thanh kiếm dài và sắc bén. Kề lên vai cô gái kia.
“Nhược Nhược...”
Cô gái kia khóc càng thêm mạnh mẽ, quỳ xuống nền cỏ xanh.
“Cầu xin chàng, Mặc Nham, Mặc Nham...”
Cô nghe mà giật mình, Nhược Nhược, Mặc Nham?
“Nhược Nhược... chỉ cần... nàng...”
Cô gái kia lắc đầu trong nước mắt, đưa tay ôm lên mặt.
“Mặc Nham, con của Tấn Hùng trong bụng thiếp,... không thể bỏ.”
“Là tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-thuong/1245140/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.