Trong một ván cờ bạn có ba lựa chọn. Thua cuộc, vay muợn đánh tới cùng với lầm tưởng sẽ bù được lỗ. Cố gắng chiến thắng bằng mọi mánh khóe, không chấp nhất gì. Buông xuôi, ra về dù đau đớn, dằn vặt cũng được, suy nghĩ rằng: Phải chăng khi mình rời bàn cờ với thất bại ê chề sẽ có người cười hoan hỉ với chiến thắng lớn, vậy là hòa không phải sao, cũng đâu có thiệt gì? 
Tiếc thay... số đông đều không chọn phương án cuối. Họ là không chịu được thua cuộc hay mất quá nhiều lo lắng không dọn dẹp được tổn thất?! 
(*) Tiểu Dung: Thứ có lòng tự trọng cao, không chịu được thua cuộc không nhầm thì là... con người!! 
----------------------------------------------------------- 
“Nói đi...” 
“Đúng, anh có đưa cô ấy đi trăm ngàn bệnh viện nữa thì bệnh của cô ấy vẫn vô phương cứu chữa. Mà còn nữa, anh cứ thử đưa cô ấy đi xem! Cô ấy sẽ chết vì bị anh dồn ép. Anh hành hạ tâm tư cô ấy mười năm, hai năm bỏ mặc,... nực cười... suy cho cùng cô ấy là thứ chó gì trong tim anh? Con mẹ nó!!” 
Thấy tình hình căng thẳng, y tá nữ liền khuyên can: 
“Bác sĩ Tấn... đừng nóng giận” 
Khuôn mặt Mặc Nham vẫn anh tuấn y nguyên. 
Có lẽ cái vẻ điển trai mười năm trước là thanh xuân, hai năm trước là tuổi trẻ hoa mĩ, giờ anh mang vẻ phong trần, lạnh lùng bức người. 
Thật khiến người khác thêm mấy phần kính nể. 
Anh chậm rãi, mở túi áo, lấy ra hộp thuốc lá màu đen, bên trên mạ một con rồng vàng đang uốn lượn. Châm lửa, hút, mùi hương lạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-thuong/1245139/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.