Chương trước
Chương sau
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cả vườn cây rậm rạp giờ chỉ còn một vài cành khô lưa thưa che đi ánh ban mai rực rỡ.

Ta lười biếng nằm ở trên ghế, nheo mắt nhìn ánh nắng ấm áp, hai tay khẽ vuốt chiếc bụng đang dần nhô lên.

Đã bốn tháng trôi qua, cũng đã bốn tháng kể từ khi ta tỉnh lại.

Trong khe núi, lớp tuyết dày tan ra hòa vào dòng suối mát lạnh, chảy dọc theo những tảng đá, tạo ra những âm thanh trong trẻo tựa như một khúc nhạc tuyệt vời, khiến ta cảm thấy hơi buồn ngủ trong nắng trưa ấm áp.

Ở phía xa xa là bóng dáng của chú chim bồ câu đang vỗ cánh bay tới, nó đáp xuống cái giá bên cạnh ta, sau đó nhảy lên mu bàn tay của ta.

Ý cười hiện lên trên khóe môi, trái tim băng giá được dịu dàng sưởi ấm, gỡ ống trúc rồi lấy lá thư ra, là nét chữ cứng cáp, rồng bay phượng múa của Lăng ca ca: "Hãy chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để ta lo lắng, nàng cũng không cần lo về chiến sự ở biên quan, hơn một tháng nữa thôi, là ta có thể trở về gặp nàng. Thương Nhi, cảm ơn nàng vì đã ở bên cạnh ta!"

Ta không hiểu vì sao hắn lại nói câu cảm ơn, ta cũng nên tạ ơn hắn, nếu hắn không tìm thấy ta, thì e là ta đã sớm biến mất khỏi thế gian này, hoặc là phải làm ăn xin, bị người khác bắt nạt, làm sao có thể hạnh phúc như bây giờ.

Nam tử ôn nhuận như ngọc đó chính là cha của con ta, tuy ta cảm thấy mọi thứ không được chân thật lắm, giống như đang nằm mơ, nhưng ta cũng dần thích nghi được với mọi chuyện rồi.

Qua một tháng nữa là thể gặp Lăng ca ca , niềm hạnh phúc mà ta mong mỏi sắp thành hiện thực, có gia đình, một gia đình thực sự thuộc về ta, có con, có hắn. . . . . .

Nhưng ta không hiểu vì sao mỗi khi nghĩ đến vấn đề này trong lòng ta lại thấy vô cùng hoang mang, như thể ta đã trải qua quá nhiều, không thể chịu nổi gánh nặng nữa.

"Thương nhi, mau vào đây, muội xem bộ quần áo ta may cho tiểu hài tử có đẹp không!"

Trong phòng truyền đến tiếng cười của Phỉ Cách tỷ tỷ, còn có tiếng hừ nhẹ bất mãn của Hiên Viên Hàn, ta cười nhẹ, đây là cảm giác của hạnh phúc.

....................Ngược thiếp.....................

Trận tuyết lớn kéo dài ba ngày, lớp tuyết dày bao phủ cả biên quan, mỗi bước đi đều rất khó khăn. Khi bước trên tuyết phát ra những âm thanh giòn tan, nơi nơi trên chiến trường tiêu điều này đều lộ ra một cỗ bi tráng.

Long Dương Cốc bị chia cắt, phía nam là đội quân như hổ lang của Thánh Viêm Hướng do đại tướng quân Vân Liêm cầm đầu, phương bắc là đội ngũ suy tàn của Thiên Thục Quốc do Mộc Dương tiểu vương gia đứng đầu.

Trong trận chiến này, vốn dĩ Thiên Thục Quốc liên thủ với Bắc Nguyên và Bắc Phiên nhưng Thiên Thục Quốc không thể chống đỡ được lâu hơn nữa nên đã dỡ bỏ giao ước, thương lượng với Thánh Viêm Hướng, gây tổn hại hơn phân nửa quyền lực của đất nước, điều kiện chính là phải cắt đất, cống nạp vô số những mỹ nữ và châu báo quý giá.

Mộc Thiệu Lăng đứng một mình ở trên đồi, nhìn thấy đại doanh phía đối diện, ánh mắt sâu thăm thẳm.

Tuy cũng có một vài trận chiến giành thắng lợi trước Thánh Viêm Hướng nhưng những chiến thắng đó vẫn không thể khôi phục lại thế cục lụn bại. Thiên Thục Quốc không thể chống lại một Thánh Viêm Hướng có đội quân và quyền lực hùng mạnh.. Trong trận chiến này, cả hai bên đều có tổn thất.

Lúc trước nếu không phải Thánh Viêm Hướng bức người quá đáng, khiêu khích khắp nơi, thì hắn sẽ không quyết định khiêu chiến vào lúc này. Chỉ là hắn không hiểu, lực lượng Thánh Viêm Hướng không thể tổn thất nặng nề đến thế, gần như ngang bằng với Thiên Thục Quốc, người đứng ở phía sau thao túng mọi chuyện rốt cuộc là ai, hắn không có hứng thú để điều tra, chỉ cần không gây hại đến Thiên Thục Quốc là được.

Thương Nhi. . . . . . Nữ nhân có dung mạo trời sinh kia vẫn ở bên cạnh hắn, như vậy là đủ rồi.

Thiên hạ quá lớn, dã tâm có được thiên hạ quá là viển vông, từ nay về sau buông bỏ giấc mộng giành lấy thiên hạ, chỉ nguyện có thể giữ lấy những thứ ở bên cạnh mình. Bảo vệ Thiên Thục Quốc, bảo vệ nàng!

"Khởi bẩm tiểu vương gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi!"

Mộc Thiệu Lăng lạnh lùng liếc nhìn tên tướng sĩ, hơi mở miệng, trong cơn mưa tuyết giọng nói lạnh lẽo chậm rãi vang lên: "Đi thông báo với Yến tướng quân cùng Phong tướng quân, kế hoạch sẽ tiến hành vào ngay buổi tối hôm nay, nhắc nhở các tướng sĩ, không được tùy tiện hành động, nếu không, giết không tha!"

Ở sau lưng, chiếc áo choàng màu tuyết tung một vòng cung đẹp mắt, vài bông tuyết bay lên, hắn khẽ xoay người rồi biến mất trong biển tuyết mênh mông.

Hai nồi than hồng cháy rực trong căn lều quân sự ấm áp. Ánh lửa đỏ hắt lên khuôn mặt của nàng, một tay nàng cầm con chim bồ câu đưa tin vừa từ trên trời rơi xuống, tay kia là lá thư mà nó mang theo.

Bàn tay nắm chú chim bồ câu chậm rãi thi lực, con bồ câu liều mạng giãy dụa, nhưng không thể phát ra tiếng kêu, cho đến khi dần dần mất đi sức lực, thân hình cứng đờ.

Cát Cánh sắc mặt lạnh lùng, rất nhanh đã mở lòng bàn tay kia ra, lá thứ ấy đã bị vò nát trông vô cùng chói mắt, nàng oán hận!

Không ngờ. . . . . . Không ngờ. . . . . . Nàng ta vẫn trốn thoát được!

Đứa nhỏ, đại hôn. . . . . .

Hừ, nằm mơ đi! Nàng sẽ không cho phép đâu. . . . . .

Nàng đút con bồ câu đưa tin đã tắt thở vào trong áo, cười nhạt, thản nhiên như không có việc gì rồi rời khỏi lều lớn.

Khi màn đêm buông xuống, từ con đường sâu một thước dưới lòng doanh trại phía bắc, khoảng mười tên lính mặc đồ đen hành quân dọc theo đường hầm đã đào về doanh trại phía nam, trong tay họ là những chiếc bật lửa* lúc ẩn lúc hiện.

*Chiết hỏa tử: Bật lửa thủ công của người xưa, chỉ cần thổi nhẹ là có lửa
"Chuẩn bị tốt chưa?"

Tên lính cầm đầu hỏi nhỏ, thân hình đang đè thấp đụng vào một cái kíp nổ tự chế dẫn đến doanh trại phía nam gồm kho lúa, đại doanh, và doanh trại của tướng soái, cuối cùng là kho thuốc súng đã được bí mật lấp đầy!

Những người phía sau khẽ gật đầu, đường hầm kéo dài tứ phía, mọi người đều cầm kíp nổ trong tay rồi châm lửa, ánh mắt tối sầm nhìn ngọn lửa chạy về doanh trại phía nam.

Mộc Thiệu Lăng đứng ở trước lều lớn, lẳng lặng nhìn doanh trại phía nam yên lặng đến đáng sợ, khóe môi khẽ nhếch lên, cho dù có thất bại cũng không thể thảm hại như vậy, đây là nguyên tắc làm việc của Mộc Thiệu Lăng!

Một tiếng vang cực lớn từ phía nam truyền đến, làm rung chuyển cả mặt đất, lửa cháy ngút trời, doanh trại phía nam đã chìm trong biển lửa đỏ rực!

Song, ở một góc hẻo lánh, có một con chim bồ câu đang bay về thành Viêm Kinh đến Duệ Khâm Vương phủ!

Đời người là thế

Trôi nổi là vậy

Duyên còn, duyên hết

Ai nào? Ai hay?

Tình cuối, tình đầu

Tình thật, tình mê

Ai hứa? Ở đâu?

Tận cùng chữ tình!

Mộc Thiệu Lăng nhìn ngọn lửa bốc cao ngút trời, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, những gì hắn theo đuổi trong suốt thời gian qua đã trôi theo trận đại hỏa này, hắn đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, nhưng thật cảm tạ lòng thương của ông trời, may là vẫn chưa muộn!

...............Ngược thiếp..........

Đường thêu bị lệch khiến kim đâm vào ngón tay ta, trái tim bỗng thấy đau đớn. Ta ngơ ngẩn nhìn những giọt máu không ngừng rỉ ra từ ngón trỏ của bàn tay trái, màu đỏ rực rỡ ấy khiến lòng ta càng thêm bất an.

Chuyện gì vậy? Vì sao mấy ngày nay ta luôn thấy hoảng loạn, có cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Ngậm lấy ngón tay bị đâm, ta mút nhẹ, cái vị hơi mặn chát khiến ta bất giác nhíu mày. Khẽ thở dài, ta cẩn thận kiểm tra đường chỉ của bộ quần áo bé xíu trên tay, bỗng giật mình.

Ta nhớ rõ hồi nhỏ mình ghét nhất là học nữ công, vì lúc nào cũng vô ý đâm kim vào tay rất nhiều lần, vừa đau, vừa sợ, nên ta đã xin Lăng ca ca mời vị sư phó dạy nữ công kia đi. Với khả năng của ta, chỉ may được một nửa cái hầu bao là đã tốt lắm rồi.

Nhưng khi nhìn thấy Phỉ Cách tỷ tỷ làm y phục cho đứa nhỏ, ta cũng bị kích thích, muốn làm cho cục cưng một bộ quần áo, lấy kim chỉ và vải ra, ta mới phát hiện kĩ năng may vá của mình rất linh hoạt, nhưng ta lại không nhớ rõ rốt cuộc mình đã học hết nữ công từ khi nào.

Có quá nhiều chuyện bất ngờ, nhưng tất cả đều nằm trong đoạn ký ức đã bị mất, ta muốn tìm lại, muốn tìm hiểu xem tại sao ta và Lăng ca ca bỗng trở nên thân mật đến vậy, thậm chí là có cả đứa nhỏ, nhưng trên danh nghĩa là huynh muội ruột thịt, làm cách nào mà chúng ta có thể thoát khỏi ràng buộc rồi định ra hôn ước này?

Ta nghĩ đến nát cả óc mà vẫn không nhớ được gì nên càng thêm phiền não.

Ta thu dọn kim chỉ, lại ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài, trời tối đen như mực, đêm có lẽ còn sâu lắm.

Một thời gian trước, ta nhận được một lá thư từ Lăng ca ca, nói rằng Thiên Thục Quốc đã rút quân trong thảm bại, tuy vậy, ta lại nghe Phỉ Cách tỷ tỷ từ trong thành trở về nói doanh trại của Thánh Viêm Hướng bị đánh thuốc nổ, lương thực bị thiêu rụi, tướng sĩ thương vong nặng nề. tướng quân Vân Liêm thì không rõ là sống hay chết, một số người nói hắn đã bị thiêu thành tro, trong khi những người khác lại nói hắn có thể đã trốn thoát, dù sao hắn cũng có võ công cao cường.

Nói tóm lại, cả hai nước đều không chiếm được lợi thế trong trận chiến này, nước nào cũng phải mất một thời gian dài mới có thể hồi phục lại nguyên khí.

Lăng ca ca nói đợi đến khi đội quân rút về hết, những công việc liên quan được sắp xếp ổn thỏa thì hắn sẽ đến gặp ta, khiến ta thấy vừa phấn chấn vừa rối ren.

Ta không giải thích được cảm giác trống rỗng trong lòng mình, mà chỉ cảm thấy trái tim như đang lơ lửng trên không trung, không tìm được phương hướng ổn định.

Đứa nhỏ, đây là con của ta với Lăng ca ca, nhưng có thai trước khi cưới, loại chuyện này thật sự do chính ta làm sao?

Ta mệt mỏi lắc đầu rồi thở dài, với tính cách của ta thì nhất quyết sẽ không làm ra mấy chuyện không tuân thủ lễ tiết như thế này, nhưng ngoài chuyện này ra thì ta không tìm ra một lời giải thích hợp lý nào khác, cứ hễ hỏi Phỉ Cách tỷ tỷ thì nàng lại nói lấp lửng hoặc trốn tránh ta. Qua biểu hiện ấy, ta chỉ có thể chắc chắn rằng trong chuyện này còn có ẩn tình khác, nhưng ta không đoán được, ngoài Lăng ca ca ra, thì đứa nhỏ này còn có thể là của ai nữa?

Ta thích hắn, có lẽ chuyện này nếu do cả hai bên tình nguyện thì cũng là điều bình thường.

"Thương Nhi, ngủ chưa?"

Tiếng thì thầm của Phỉ Cách tỷ tỷ từ gian ngoài truyền đến đã cắt đứt mọi suy nghĩ của ta, dụi đôi mắt cay cay, ta đáp lại:"Chưa, muội vừa may cho cục cưng một bộ quần áo, tỷ tỷ vào đây nói chuyện đi!"

Phỉ Cách tỷ tỷ đầu tóc bù xù, vẻ mặt tái nhợt thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, ta nhìn thấy nàng thì hơi cau mày khó hiểu. Phỉ Cách tỷ tỷ vẫn luôn khỏe mạnh, nhưng bộ dạng này giống như là mắc bệnh nặng, thật khiến người ta lo lắng.

"Phỉ Cách tỷ tỷ, tỷ bị làm sao vậy? Không thoải mái sao? Hay tỷ mời Hiên Viên đại phu tới xem cho tỷ đi!"

Phỉ Cách tỷ tỷ đang chán nản thì lại nghe được cái tên Hiên Viên Hàn, mày liễu hơi dựng lên, hừ lạnh một tiếng: "Quên đi, cái tên đại phu xấu tính đó, tỷ sợ là không kham nổi chi phí khám bệnh mà hắn muốn đâu! Tỷ không ốm chỉ là bị quấy rầy bởi những bóng đen bên ngoài thôi, tỷ làm thế nào cũng không thể ngủ được, cứ nhắm mắt lại thì lại thấy trước mắt lóe lên một bóng đen làm lòng tỷ loạn hết cả lên!"

Nàng vừa nói vừa nhăn khuôn mặt thanh tú lại, nhướng mày rồi cẩn thận quan sát xung quanh. Ta phì một tiếng rồi bật cười, không thể kìm lại trước dáng vẻ đáng yêu của Phỉ Cách tỷ tỷ, trước đây trong bốn người chúng ta, Phỉ Cách tỷ tỷ là người có lá gan lớn nhất, vậy mà cũng có lúc nàng thấy sợ. Nhưng vào nửa đêm, cảnh tượng nơi núi sâu rừng già này thật khiến người ta sợ hãi.

"Phỉ Cách tỷ tỷ không thì đêm nay chúng ta ngủ cùng một giường đi, nhân tiện cùng tâm sự với nhau một chút?"

Ta cười nhẹ hỏi nàng, thấy gương mặt vốn tái nhợt của nàng bỗng trở nên bối rối, nàng cười gượng lắc đầu.

"Không, không được, bụng của muội đang to ra, mà tướng ngủ của tỷ thì xấu lắm, nếu không cẩn thận mà làm tổn thương đến đứa nhỏ ở trong bụng muội thì sẽ không tốt đâu, a, bỗng nhiên tỷ lại cảm thấy buồn ngủ, ngày mai tỷ còn muốn giúp cái tên đại phu lòng lang dạ sói kia vào thành mua thuốc, tỷ về phòng đây, Thương Nhi cũng mau đi nghỉ đi, như thế tốt cho đứa nhỏ!"

Nàng nói xong, không đợi ta giữ lại đã vội vội vàng vàng xoay người rời đi, để lại một mình ta cau mày suy nghĩ. Rốt cuộc nàng ấy sợ điều gì? Đoạn kí ức đã mất kia rốt cuộc còn điều gì mà ta chưa biết?"

Mấy ngày gần đây cơ thể ta luôn rất kỳ lạ, trái tim như bị côn trùng cắn khiến ta thấy vô cùng khó chịu, ta tưởng là do đứa bé, nhưng khi hỏi Hiên Viên đại phu mới biết đó là di chứng của việc ngã xuống vách núi, nhưng ta không hiểu, trên người ta không có một vết thương ngoài da nào thì tại sao lại bị thương đến tim được chứ?"

Mỗi lần đau đớn đều khó chịu vô cùng, khiến ta hận không thể moi tim ra. Tiếng rên rỉ thống khổ càng làm cơn đau tăng thêm, không hiểu sao nước mắt ta cứ không ngừng chảy xuống. Bởi vì còn có đứa bé nên ta không thể tùy tiện dùng thuốc, cuối cùng Hiên Viên Hàn quyết định dùng ngân châm giúp ta tạm thời trấn áp cơn đau, đợi đến khi bé cưng được sinh ra, thì hắn sẽ cho ta dùng loại đan dược mà hắn đã chế tạo.

Lại qua bốn năm ngày nữa, khu rừng vốn yên tĩnh bỗng truyền đến những tiếng động lạ, nhìn vẻ mặt cảnh giác của Hiên Viên Hàn và Phỉ Cách tỷ tỷ, giống như đang đề phòng kẻ địch, trong lòng ta cũng không khỏi cảm thấy bất an. Chỉ là không ngờ tiếng động ấy là của Lăng ca ca, Cát Cánh tỷ tỷ và Thủy Trúc tỷ tỷ.

Ta thẫn thờ nhìn nam nhân kia trưởng thành, anh tuấn hơn cả thiếu niên dịu dàng như ngọc trong trí nhớ, nhìn hắn cười khẽ rồi tiến lại gần ta, nhưng ta lại có cảm giác chúng ta đã không gặp nhau từ rất rất lâu rồi, lâu đến mức đã có quá nhiều chuyện thay đổi.

Ta nhận ra chỉ trong nửa năm qua Lăng ca ca đã thay đổi rất nhiều, hắn đã khác xưa.

Trước kia hắn luôn mờ ảo tựa như làn khói nhẹ, thanh cao như thần tiên, khí chất tao nhã dường như không còn tồn tại nữa.

Lần gặp lại này, giữa hai hàng lông mày kia dường như có thêm nét buồn, có lẽ là do việc mang binh đánh giặc, nước da của hắn cũng không còn nhợt nhạt nữa, ngay cả thân hình gầy gò trước kia cũng đã cường tráng hơn rất nhiều, nói tóm lại hắn của bây giờ không hề giống với người trong trí nhớ của ta!

Nhưng ta lại càng thích hắn như vậy, bởi vì nó chân thật!

"Thương Nhi, ta đã hứa với nàng sẽ trở về sớm hơn, nhưng vẫn muộn mất mấy ngày, nàng, khỏe không?"

Đứng trước mặt ta, vẫn là nụ cười ấy, nhưng đôi mắt đã sắc bén hơn trước, làm cho ta không quen lắm.

Hắn vươn tay muốn nắm lấy tay ta, ta biết mình không nên làm như vậy, không nên lui về phía sau trốn tránh hắn, nhưng như là ma xui quỷ khiến, ta lại tránh khỏi bàn tay đang duỗi ra ấy, có chút bối rối lui về phía sau.

Hắn như vậy có giống với người mà ta quen biết? Vì sao lại cảm thấy xa lạ đến vậy?

Nụ cười trên môi hắn cứng đờ, đôi bàn tay vẫn dừng lại ở giữa không trung, hắn kinh ngạc nhìn ta, ánh mắt tối sầm lại, hiện lên vẻ mất mát.

"Lăng, Lăng ca ca, thật xin lỗi, Thương Nhi không cố ý, chỉ là, chỉ là, ta cũng không biết vì sao......"

"Không sao, không sao đâu, để nàng sống ở đây lâu như vậy, là Lăng ca ca không đúng, Thương Nhi nổi giận là phải rồi."

Hắn cười, nhưng nụ cười có chút gượng gạo, lông mày hắn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.