Vầng trăng cô độc rọi lên thân hình cao lớn tạo thành một cái bóng thật dài, hàn khí thấm vào y phục của hắn. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống như một làn khói mờ ảo trắng tinh bao phủ lên vạn vật.
Giống như...... Dáng vẻ của nàng......
Thính Thủy Các thiếu đi bóng dáng của nàng lại càng trở nên vắng vẻ hơn. Trong đêm cuối thu mát lạnh, tiếng côn trùng kêu râm ran tựa như một khúc nhạc buồn, những hạt sương còn đọng lại chính là giọt lệ thê lương của hắn.
Cả Thính Thúy Các chỉ còn lại một mình hắn, cô độc ngồi ở trước cột đá mà nàng thích, dựa vào đó, giống như lúc nàng vẫn còn ở đây.
Không có hơi ấm, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo cùng với hình bóng cô đơn làm bạn. Liên Thành Chích say mèm, tay nắm bầu rượu. Sợi dây buộc tóc bằng bạch ngọc bị bung ra khiến cho mái tóc dài đen nhánh của hắn rối tung hết cả lên, che đi hơn phân nửa khuôn mặt.
Vào lúc nàng mỉm cười gỡ từng ngón tay của hắn ra lại dứt khoát đến vậy, cái buông tay không hề lưu luyến trong nháy mắt ấy, rốt cuộc cũng khiến hắn nhận ra mình đã không còn hận nàng nữa, hóa ra hắn đã yêu nàng hơn cả sinh mạng của mình!
Không biết từ khi nào hắn đã yêu sâu đậm đến vậy, cho nên mới luôn oán hận người trong lòng nàng, nàng nói không phải người đó thì không lấy chồng khiến hắn phát điên lên, không thể chấp nhận được, cũng đau đớn vô cùng.
Bởi vì hận mà yêu, nên mới cuốn theo những tổn thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-thiep/1192914/chuong-66.html