Tình tiết máu chó như này tại sao lại buồn cười thế… Cô xem mà cười ra nước mắt.
Chuông cửa bỗng vang lên, cô lấy tay lau giọt nước mặt còn đọng trên mi, Lương Tiểu Ý đứng lên đi mở cửa.
Cái khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, sắc mặt Lương Tiếu Ý có chút thay đổi.
Có chút cảnh giác, cơ thể cô vô tình cố tình chặn đường vị khách không mời mà đến này.
“Sao lại là cô?” Lương Tiểu Ý cảnh giác nhìn người trước mặt cô, giọng nói không hề che giấu đi sự chán ghét.
“Tiểu Ý, cậu sao thế? Sao lại đối xử với tớ như với kẻ địch vậy?” Một bộ váy ren liền thân tay ngắn màu trắng mặc trên người Ôn Tình Noãn, giống như tiên nữ giáng trần, một tiên nữ không nhiễm khói bụi trần gian, tràn đầy tiên khí.
Lương Tiểu Ý nghe thấy giọng nói mềm mại ẻo lả, đặc biệt là sau khi biết bộ mặt thật của cô ta, cô lại càng cảm thấy buồn nôn.
“Ôn Tình Noãn, nếu cô đến để tìm Tô Lương Mặc thì anh ta không có ở đây. Cô có thể đi rồi” Lương Tiểu Ý lạnh như băng nói xong liền kéo cửa đóng lại, Ôn Tình Noãn nhìn cánh cửa trước mặt sắp đóng lại.
Một bàn tay trắng nõn nà giơ ra, giữ chặt cánh cửa chuẩn bị đóng lại.
“Đợi chút/’ Giọng nói của Ôn Tình Noãn vẫn như nhiều năm trước Lương Tiểu Ý nghe thấy, dịu dàng, êm ái còn có chút yếu ớt.
Lương Tiểu Ý liếc nhìn cánh cửa bị Ôn Tình Noãn giữ lại, nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên người Ôn Tình Noãn, cô nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tan-vo-yeu-tong-tai-xin-dung-hoi-han/972906/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.