Chương trước
Chương sau
Đáp án dễ dàng có thể thấy được.
Nhưng, bây giờ chỉ có mình Lục Trầm có thể giúp cô.
Thế nên cô lựa chọn im lặng.
“Lục Trầm, nói tôi không tin bất kì lời nào của anh” Vẻ mặt Lương Tiểu Ý không chút cảm xúc, “Đến thủ đoạn thôi miên Tô Lương Mặc cũng có thể làm ra được, chỉ vì muốn tôi “nếm mùi dạy dỡ”… Nếu chuyện này không phải tôi tự mình trải qua, xảy ra trên người tôi, tôi còn nghĩ chuyện này chỉ có thể là tình tiết của tiểu thuyết mà thôi”
Cô nói “Nhưng Lục Trầm, tôi cũng nói thẳng, bây giờ có thể giúp tôi thành công thoát khỏi tai mắt của người đàn ông kia, thuận lợi ra nước ngoài chỉ có anh” Cô không nghĩ đến Savvy, bởi vì ở trước mặt Lương Tiểu Ý Savvy chưa bao giờ lộ ra thân phận của mình. Trong nhận thức của Lương Tiểu Ý, Savvy rất biết nhãn nhịn, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một bác sĩ có thiên phú và có quan hệ rộng rãi mà thôi.
Nếu Lương Tiểu Ý biết thân phận thật sự của Savvy cô sẽ đi cầu cứu Savvy, Savvy đáng tin cậy hơn Lục Trầm nhiều.
“Thế nên, hộ chiếu và những giấy tờ liên quan tôi sẽ nhờ Đại Bàn đưa cho anh. Tôi chấp nhận sự giúp đỡ của anh, không phải vì tôi tin lời của anh, mà chỉ vì tôi đã không còn con đường nào khác để đi nữa” Giọng nói bình tĩnh đầy ẩn ý, tim cô lỗi nhịp khi đối mặt với Lục Trầm… cô nói, cô chấp nhận sự giúp đỡ của anh, không phải vì tin tưởng anh, mà chỉ vì không còn đường nào khác.
Trong ấn tượng của Lục Trầm, Lương Tiểu Ý là một người lạc quan vui vẻ, khuôn mặt mũm mĩm, cơ thể đầy đặn, lương thiện đến mức có lúc lộ ra là một người phụ nữ yếu đuối.
Rốt cuộc phải đau khổ như nào mới khiến một người phụ nữ như vậy trở nên sắc bén, không tin tưởng bất kì ai, luôn luôn cảnh giác với mọi thứ.
Tô Lương Mặc, lần này, cậu thật sự quá đáng rồi!
Lương Tiểu Ý nói: không còn đường để đi.
Đôi mắt hoa đào của Lục Trâm bỗng nặng tru, vốn anh ta còn có chút do dự không biết có nên giấu người bạn thân nhất của anh ta Tô Lương Mặc giúp Lương Tiểu Ý ra nước ngoài, nhưng bây giờ, một chút do dự cuối cùng đã biến mất hoàn toàn.
“Cô đưa giấy tờ cho Quân Hoa, những thứ khác để tôi lo”
Lục Trầm điềm tĩnh nói: “Điều bây giờ cô cần làm là đừng để Tô Lương Mặc sinh nghi. Tốt nhất hãy khiến cậu ấy lơi lỏng cảnh giác, tin tưởng cô.”
Nghe xong, ánh mắt Lương Tiểu Ý hiện lên sự kinh ngạc…chẳng lẽ Lục Trầm thật lòng muốn giúp cô? Những lời anh ta nói đều là thật?
Cô lắc đầu, ánh mắt lại trở nên kiên định: Cho dù Lục Trầm có thật lòng giúp cô hay không, kể cả đây có là một kế hoạch của Tô Lương Mặc, cô bây giờ đã không còn đường nào khác để đi.
Ánh nắng tươi đẹp, hiếm có ngày thời tiết đẹp như này.
Lương Tiểu Ý ngồi trên sofa ở phòng khách, thím Trương ở trong bếp làm bữa tốt.
Xế chiều của ngày cuối tháng chín, phong cảnh đẹp tuyệt vời, Lương Tiểu Ý liếc nhìn thím Trương đeo kính lão trong bếp, từ chỗ ngồi của Lương Tiểu Ý, chỉ cần ngẩng đầu là có thể ngắm nhìn được hết phòng khách, Lương Tiểu Ý có chút ngẩn ngơ, nếu không phải những ngày vừa qua cô nếm trải cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục, cô còn nghĩ rằng, lúc này giống hệt với một ngày rảnh rỗi nào đó của một tháng trước.
Thím Trương ở trong bếp chọn đồ ăn, cô ở phòng khách xem tỉ vi, một già một trẻ, hai người phụ nữ không có quan hệ huyết thống cũng không nói chuyện với nhau câu nào, sự ấm áp của một gia đình tiêu tan trong ngồi biệt thự im ắng xế chiều.
Có chút thất thần, cô thu lại tầm mắt, một lần nữa rơi vào chiếc tỉ vi.
Màn hình tỉ vi to đùng trong phòng khách đang chiếu bộ phim máu chó hot nhất năm nay. Lương Tiểu Ý xem mãi xem mãi cuối cùng cười ra nước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.