Anh đến che giấu, giữ cho cô chút mặt mũi cũng không muốn làm nữa. Trực tiếp coi cô là công cụ để anh giải tỏa ham muốn.
Bàn tay sờ vào bụng, đôi mắt Lương Tiểu Ý hiện lên sự đau thương… Xin lỗi, mẹ xin lỗi con, nhưng mẹ thật sự không muốn người đàn ông này biết đến sự tồn tại của con. Con à, nếu con không còn nữa, mẹ sẽ đi theo conl Đau thương trong đôi mắt bỗng trở nên kiên nghị. Lương Tiểu Ý đưa tay lên, tháo từng chiếc cúc áo sơ mi, giống như cái đêm ngày xưa anh dẫn cô về căn biệt thự này.
Chịu đựng bi thương lẫn nhục nhã, tim cô đau đến run rẩy.
Chẳng sao nữa… tình yêu của anh, tôi không nhận nổi.
Ánh mắt nóng rực trên đỉnh đầu khiến cô cảm thấy lạnh thấu xương.
Cởi cúc áo xong, áo sơ mi rơi xuống nền gỗ để lộ bờ vai trắng nõn, cái ánh mắt đó lại nóng rực.
Không phải Lương Tiểu Ý không sợ, bờ vai cô có chút run rẩy nhưng không để người khác nhìn thấy, ngón tay, di chuyển đến cúc quần bò.
Từng cái từng cái, cô cởi sạch đồ trên người, không mảnh vải che thân nằm xuống giường, để mặc anh nhìn ngắm.
Không sao hết… Sự tự trọng của tôi, tôi bóp vụn cho anh xem.
Cô như một món đồ chơi, từ từ ngước đôi mắt đen ngòm không nhìn ra có bất kì cảm xúc gì, vết răng cắn trên bờ môi hồng hào đã sớm biến mất, cô lên tiếng: “Anh Tô, anh thích tư thế nào?”
Trái tim Tô Lương Mặc bỗng run rẩy, ánh mắt rơi lên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tan-vo-yeu-tong-tai-xin-dung-hoi-han/972900/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.