“Mở cửa!” Đôi mắt Tô Lương Mặc tối sầm lại, giọng nói lạnh lùng, nhưng lại đáng sợ như thể phong ba bão táp sắp kéo đến.
Trong phòng, cơ thế Lương Tiếu Ý không khống chế được mà run cầm cập, cô sợ!
Không biết anh sẽ lại nói những lời làm tổn thương người khác như nào, nếu được cô muốn bỏ chạy.
“Lương Tiểu Ý” Bên ngoài, giọng nói có chút lãnh đạm của người đàn ông.
Lương Tiểu Ý hít một hơi thật sâu, chân cứ như mọc rễ ở dưới đất, không nhúc nhích.
“Tôi, tôi ngủ rồi” Nghĩ một hồi, cô trả lời, đến giọng nói cũng run rẩy. Bên ngoài cửa, khuôn mặt Tô Lương Mặc đã lạnh như băng, mờ môi mỏng mấp máy: “Đừng để tôi phải nói đến lần thứ ba, mau mở cửa ra”
Mặt Lương Tiểu Ý trắng bệch, sợ hãi căn chặt môi, phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Mở hay là không mở?
Nhớ đến sự thô lỗ của anh tối hôm qua, cô sợ anh sẽ làm tổn thương đến đứa bé trong bụng.
“Tôi, tôi thật sự ngủ rồi”
Nói xong, bên ngoài im lặng, bước chân rời đi của người đàn ông ngày càng xa. Lương Tiểu Ý thở phào nhẹ nhõm….
May quá đi rồi.
Nhưng chẳng được bao lâu, tiếng bước chân quay lại rồi dừng ở trước cửa phòng Lương Tiểu Ý.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra.
Lương Tiểu Ý theo phản xạ ngẩng đầu lên, ngay giây sau…khuôn mặt hồng hào trong nháy mắt trở nên tái nhợt!
“Anh, anh vào đây bằng cách nào?”
Người đàn ông đung đưa chìa khóa trong tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, giọng nói trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tan-vo-yeu-tong-tai-xin-dung-hoi-han/972899/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.