Điện thoại của Âu Dương vang lên. Là Tiểu Khuê.
- Anh Âu Dương, giúp em với. Mẹ của em không ổn rồi. Bà ấy bị ngã có vẻ rất yếu rồi ...
- Em gọi xe cứu thương đi. Anh sẽ tới liền.
- Bệnh nhận đã rất yếu rồi, gia đình chuẩn bị hậu sự dần đi nhé.
- Tiểu Khuê, em phải mạnh mẽ lên.
Đưa mẹ về đến nhà, Tiểu Khuê cố gắng động viên mẹ.
- Tiểu Khuê à, Con nhớ hãy đi tìm bố mẹ đẻ của con nhé.!!
- Mẹ sẽ ổn thôi, mẹ gắng lên..
- Sức khoẻ của mẹ như nào mẹ phải biết chứ. Con đã chịu khổ vì mẹ nhiều lắm rồi. Sau nay phải sống thật hạnh phúc và sung túc con nhé.
Cô nắm lấy tay của bà, nhưng giọng nói yếu dần, đôi bàn tay không còn chút sức lực nào nữa.? Cứ thế bà buông thả cánh tay, mắt nhắm chặt lại. Từ nay bà sẽ không bị bệnh tật hành hạ nữa, không còn đau đớn gì nữa.??Tiểu Khuê hét lên, nước mắt không ngừng rơi. Người thân duy nhất của cô cũng đã bỏ cô mà đi rồi. Cô cảm thấy mình vô cùng cô độc.
- Còn có anh đây mà. Âu Dương lên tiếng. Cố gắng lên nào. Mọi người sẽ luôn bên em.
Điện thoại Vỹ Nam reo lên. Tôi có chuyện muốn nói với anh. Mẹ của Tiểu Khuê mất rồi. Tôi nghĩ anh cần phải biết. Nói xong Âu Dương tắt máy. Vỹ Nam vội vàng lái xe đến nhà Tiểu Khuê, khoảng cách cũng không quá xa. Nhưng hôm nay anh thấy sao mà đi lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-sang/3076464/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.