Điện thoại của Vỹ Nam reo lên liên hồi. Mẹ thì hỏi tình hình đã tìm thấy ông chưa, còn Âu Dương thì báo cáo là đã đi tìm cả ngày không thấy tin tức gì của Chủ tịch. Vỹ Nam khá lo lắng. Sau khi Tiểu Khuê đã ổn, anh mới yên tâm để cô lại rồi nhanh chóng đi tìm ông.
Vỹ Nam đi khắp nơi, cố gắng tìm kiếm mọi thông tin và đi check camera xung quanh cửa hàng nhưng không thấy thôn tin gì. Anh cũng quên mất câu chuyện mà Tiểu Khuê gặp ông lão bị ngã gần đó. Tối đến, Vỹ Nam lại vào viện. Vừa nhìn thấy anh cô đã nhanh chóng hỏi thăm tình hình nhưng anh lại lắc đầu. Cô liên an ủi anh, một lúc sau bác sĩ đi vào và nói bệnh nhân đã tĩnh và được đưa ra giường bệnh nhận người nhà có thể vào thăm. Vừa đi gần đến phòng thì điện thoại reo lên, cô bước vào phòng trước, anh đi nghe điện thoại sẽ vào sau nhé.!
- Ông tỉnh rồi ạ, ông có sao không.?
- Sao lại là cháu, cháu cũng là người đã giúp ta mấy năm trước sao. Ta cảm ơn cháu nhé.!
- Ông vẩn nhớ cháu ạ.
- Sao mà ta quên được cháu gái tốt bụng này cơ chứ.
Hai ông cháu nói chuyện rôm rả, một lúc sau Vỹ Nam bước vào. Bốn mắt nhìn nhau, không ngờ ông cháu lại gặp nhau trong tình cảnh này.
Ông ngoại, là ông sao. Cháu đi tìm ông mấy ngày nay. May quá ông không sao. Vỹ Nam đưa điện thoại ra gọi điện cho gia đình đã tìm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-sang/2661136/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.