Ngày này qua ngày khác, ban ngày đi làm tối đến 2 người lại đến trông nom và trò chuyện với ông. Ông ngoại của Vỹ Nam rất vui, từ trước đến nay ông chưa bao giờ gặp cô gái nào dễ thương và ngoan ngoãn, đáng yêu như cô cả. Cô ghi được quá nhiều điểm trong lòng của ông rồi.
Nằm viện đã gần 2 tuần, hôm nay bác sĩ thông báo ông có thể xuất viện về nhà. Mọi người lo lắng làm hết mọi thủ tục để đón ông về nhà, về thành phố lớn hơn để tiện chăm sóc. Nhưng ông không chịu, nhất quyết đòi ở lại thành phố này. Mẹ của Vỹ Nam tức giận : " Ở đây ai có thể chăm sóc bố chứ, về nhà rồi con sẽ chăm sóc bố chu đáo. Chứ ở đây, đi lại cũng vất vả bố à."
- Con về nhà đi, ta sẽ ở đây với Vỹ Nam thằng bé sẽ chăm sóc ta. Ta muốn ở cùng nó.
- Thằng bé làm sao mà chăm sóc được bố chứ, nó bận đi làm cả ngày thời gian đâu mà quan tâm bố.
Ông và mẹ Vỹ Nam cứ nói qua nói lại, chẳng ai chịu nhường ai cả. Sau cùng Vỹ Nam phải nói nhỏ với ông : - Lúc nào rảnh, con sẽ dẩn Tiểu Khuê đến thăm ông. Ông về nhà để mẹ con tiện chăm sóc.
- Hứa với ông lão này rồi đừng nuốt lời đấy. Nhớ dặn nó gọi điện cho ta với nhé.
Cuối cùng ông đã chịu xuất viện về nhà, cứ mỗi buổi tối Vỹ Nam gọi điện cho ông gặp Tiểu Khuê. Nhìn hai người trò chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-sang/2661135/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.