Cả đêm hôm đó, Vỹ Nam không hề ngủ được. Anh đưa điện thoại gọi cho cô cả trăm cuộc nhưng luôn trong tình trạng báo thuê bao. Chắc chắn Tiểu Khuê đã rất thất vọng về mình, lần trước đã hứa là sẽ không giấu diếm cô ấy chuyện gì nữa thế mà cuối cùng vẩn làm cô ấy mất niềm tin. Ở bên này, Tiểu Khuê đi ra dạo và ngắm biển đêm. Khung cảnh đẹp, gió mát mẻ khiến tâm trạng cô tốt lên rất nhiều. Tối đó cô ngủ khá ngon.
Sáng sớm hôm sau, Vỹ Nam lái xe đi tìm kiếm những chỗ mà anh nghĩ cô sẽ đến nhưng đi cả ngày chẳng thấy cô đâu. Đầu óc quay cuồng, tâm trạng lo lắng khiến Vỹ Nam rất khó chịu. Âu Dương và Nhã Đan cũng cùng nhau đi tìm cô. Anh và cô còn ghé về quê hỏi thăm xem cô có về thắp hương cho bà không.? Nhưng vẩn không một tin tức gì.
- Con bé Tiểu Khuê này, trốn ở đâu mà kĩ vậy. Hôm nào trở về tôi sẽ cho một trận. Nhã Đan tức giận nói.
- Anh làm việc với Tiểu Khuê đã lâu nhưng chưa bao giờ thấy em ấy bỏ đi lặng lẽ như vậy. Chắc là muốn yên tĩnh suy nghỉ thôi.
Hai người lái xe sang nhà Tiểu Khuê, bước vào nhà nhìn thấy vẻ mắt ủ rũ của Vỹ Nam vô cùng chán.
- Gì mà rầu rĩ đến vậy trời.
- Anh đã đi tìm khắp nơi mà không thấy cô ấy đâu. Không biết cô ấy đang ở đâu nữa.
- Không sao đâu, chắc con bé muốn yên tĩnh suy nghĩ. Âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-sang/2661108/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.