Cả ngày hôm đó, Vỹ Nam chạy đi chạy lại giữa hai phòng bệnh. Lần này lượng máu lấy hơi nhiều nên cô hơi choáng, không thể tự ngồi dậy được.
- Em uống sữa đi, anh vừa pha cho em đó.
- Ông đã tỉnh chưa anh.
- Ông vẩn chưa, nhưng bác sĩ bảo đã ổn sức khoẻ ông chuyển biến tốt. Sẽ nhanh tỉnh lại thôi.
Mẹ Vỹ Nam chăm sóc ông ở phòng bên cạnh, mỗi lần anh sang bà luôn hỏi thăm xem cô đã ổn định chưa. Tối hôm đó, bà sang thăm cô :
- Cháu cứ nằm nghỉ đi, không cần phải ngồi dậy đâu. Ta thấy áy náy quá, bây lâu nay ta cứ nghĩ không tốt về cháu.
- Cháu không nghĩ gì đâu ạ.
- Ngày mai cháu muốn ăn gì, để ta dặn đầu bếp nấu đem vào cho cháu tẩm bổ.
- Không cần phiền thế đâu ạ, cháu đã đỡ hơn rồi.
- Đây là điều ta muốn làm cho cháu để cảm ơn. Nếu không ta áy náy suốt đời mất.
- Thôi cháu nghỉ đi nhé, ta về chăm ông cho Vỹ Nam về đây với cháu. Nếu buồn thì cứ bảo ta nhé.
Vỹ Nam đứng ở ngoài, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy hạnh phúc như vậy. Hai người phụ nữ mà anh yêu thương đã có thể nói chuyện và yêu thương nhau như vậy. Đôi môi anh khẽ cười thật tươi.
- Sao, lúc nãy hai mẹ con nói gì mà lâu thế.
- Bí mật, chuyện riêng của phụ nữ chúng em.
- Ối dời ơi, còn bí mật nữa cơ chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-sang/2661106/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.