🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Em không cần suy nghĩ cho tôi, ông ngoại còn tặng cho tôi rất nhiều thứ khác. Hơn nữa hai năm nay em vẫn rất nghe lời, tôi sẽ không bạc đãi em. Nếu còn có yêu cầu gì khác, tôi vẫn có thể đáp ứng em.” Lục Vân Điền nhìn tôi, nói.

 

Hắn đã nói đến vậy, tôi tự nhiên sẽ không tiếp tục từ chối nữa.

 

Nhưng yêu cầu khác, tôi thật sự không có.

 

“Em không có yêu cầu gì.”

 

“Em chắc chắn?”

 

Tôi sao lại có cảm giác Lục Vân Điền rất hi vọng tôi đưa ra điều kiện nhỉ?

 

“Chắc chắn.”

 

“Được rồi.” Hắn gật đầu, “Tôi đi trước.”

 

Xem ra đêm nay hắn cố ý đến đây nói chuyện này với tôi.

 

Tôi lấy áo treo trên giá đưa cho hắn.

 

Chúng tôi không hẹn mà cùng trầm mặc.

 

Ở cùng một chỗ hai năm, tôi biết sớm muộn gì ngày này cũng đến, cũng vẫn nhắc mình phải lí trí với mối quan hệ này.

 

Thời khắc này rốt cuộc cũng tới, trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút mất mát.

 

Lục Vân Điền đứng dậy đi ra cửa, đang muốn mở cửa, lại dừng lại, xoay người nhìn về phía tôi.

 

“Có chuyện gì sao?” Tôi kì lạ hỏi.

 

Hắn muốn nói lại thôi, sau đó lắc đầu, “Quên đi, không có chuyện gì.”

 

Sau khi cửa mở ra, Lục Vân Điền nói với tôi: “Hẹn gặp lại.”

 

Tôi cũng như bừng tỉnh, nở một nụ cười mê người, “Hẹn gặp lại.”

 

Rốt cục đã xong.

 

Xem như khôi phục trạng thái độc thân đi.

 

Vốn dĩ còn muốn đi tìm phòng trọ, bây giờ cũng không cần tìm nữa.

 

Đột nhiên nhận lấy hai ngôi nhà, cảm giác như bản thân đã biến thành phú bà.

 

Kế tiếp vẫn làm chăm chỉ phấn đấu, làm việc thật tốt. Chỉ có công việc mới khiến tôi phân tán sự chú ý, đàn ông ấy mà, khỏi cần suy nghĩ về bọn họ đi.

 

Trong quán cà phê.

 

Tôi đưa túi quần áo đã gấp gọn gàng cho Lý Vi Nhiên, nhờ cô ấy đưa Chu Nhược Bạch để gửi lại Cố Chiêu Diễn.

 

“Vì sao cậu không đưa trực tiếp cho anh ta? Dù sao cậu cũng đã chia tay với Lục Vân Điền, cơ hội tốt như vậy, không tận dụng thì quá phí.”

 

Tôi gọi một ly latte, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, sau khi nói một tiếng “Cảm ơn" mới quay sang nói chuyện với cô ấy: “Coi như kết thúc đi, tớ cũng không muốn chen một chân vào mối quan hệ bùng binh đó làm gì, chỉ cần sống yên ổn qua ngày là được.”

 

“Cậu cũng không có cốt khí quá đi, người ta đã cướp đàn ông của cậu, bây giờ không tranh thủ thì đến lúc nào mới còn cơ hội trả đũa?” Lý Vi Nhiên lắc đầu thở dài, ngữ khí hận rèn sắt không thành thép: “Tớ nói cho cậu, điều kiện của Cố Chiêu Diễn so với Lục Vân Điền chỉ hơn không kém. Chu Nhược Bạch đã nói với tớ Cố Chiêu Diễn chính là một học thần, tuổi còn trẻ đã là Thạc sĩ Luật. Lục Vân Điền cái gì cũng tốt, nhưng không phải học thần nha. Hai người họ không khác biệt lắm, đều cao ráo đẹp trai, trong nhà lại có tiền, vì sao lại không chọn người thông minh giỏi giang chứ. Đây chính là nguyên nhân Tôn Kiêu Kiêu yêu hận dây dưa bám lấy Cố Chiêu Diễn nhiều năm như vậy.”



 

Chu Nhược Bạch nhà cô ấy thật sự là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn với cô nàng này.

 

(*) Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: Chuyện gì không biết sẽ không nói, nếu đã biết sẽ không giấu diễm.

 

“Ngay cả Tôn Kiêu Kiêu mà Cố Chiêu Diễn cũng chướng mắt, lí nào anh ta lại để ý đến tớ chứ.”

 

Lời nói của tôi quả nhiên khiến Lý Vi Nhiên nghẹn lời.

 

Cô ấy ngẫm nghĩ, lại nói, “Có thể quy chuẩn về vẻ đẹp của mỗi người khác nhau mà.”

 

Tôi bật cười.

 

Hai chúng tôi câu được câu chăng trò chuyện.

 

“Công việc mới của cậu thế nào?”

 

“Tốt lắm.” Tôi gật đầu, “Cậu thì sao, gần đây có bận không?”

 

“Cũng có chút.”

 

Lý Vi Nhiên là giáo viên yoga, Chu Nhược Bạch liền đầu tư giúp cô ấy mở một phòng tập yoga, bình thường có rất nhiều học viên theo học.

 

Tôi quen Lý Vi Nhiên trong một lần những kẻ có tiền gặp gỡ.

 

Thời điểm đó, tôi mới ở cạnh Lục Vân Điền không bao lâu, hắn cùng mang tôi ra biển chơi đùa, làm quen với đám anh em bạn bè của hắn.

 

Bên cạnh mỗi một tên đàn ông đều có một cô gái yêu kiều, tôi là một trong số đó, Lý Vi Nhiên cũng vậy.

 

Thời điểm đám đàn ông câu cá, các cô gái ở trong biệt thự nói chuyện phiếm, chơi bài, không bao lâu sau mọi người cũng coi như quen biết.

 

Sau đó, đám công tử kia đổi bạn gái thường xuyên, chỉ có người bên cạnh Lục Vân Điền cùng Chu Nhược Bạch không đổi, vì thế tôi và Lý Vi Nhiên cũng quen thân hơn, trở thành bạn tốt, bình thường sẽ hẹn nhau dạo phố, đi shopping hoặc tâm sự.

 

Nhân viên bưng tới cà phê cùng bánh ngọt điểm tâm.

 

“Đúng rồi, bánh mousse trà xanh quán này không tồi, cậu có muốn thử không?”

 

Nghe Vi Nhiên nói vậy, tôi cũng thử một miếng, phát hiện hương vị đúng là khá ngon.

 

Nhớ tới nơi này hình như cách Vinh Hi Lộ cũng không xa, vì thế liền đặt ba mươi phần bánh mousse trà xanh.

 

Lý Vi Nhiên hoảng sợ, “Ăn ngon đi chăng nữa cũng không cần mua nhiều vậy chứ?”

 

“Không có, tớ là gọi mang đi.”

 

Lý Vi Nhiên phản ứng lại, “Cậu muốn đến viện phúc lợi thăm các bé sao?”

 

“Thời gian trước hơi bận, buổi chiều nay vừa lúc có thời gian, nên muốn đi gặp bọn họ.”

 

“Được rồi, xem ra không có dụp dạo phố với cậu rồi.

 

“Hì.” Tôi cười với cô ấy, “Cuối tuần sau sẽ đi với cậu mà.”

 

Vinh Hi Lộ là một viên phúc lợi mà trước kia khi tôi đã đến tham dự hoạt động công ích cùng các bạn thời còn đang học đại học.

 



Thời gian đó tôi theo Hội Sinh viên của trường đến nơi này hỗ trợ, sau đó dần dần quen thuộc, dù hoạt động công ích đã kết thúc, nhưng vẫn thường xuyên tới đây.

 

Mấy đứa trẻ thấy tôi đến rất vui vẻ.

 

Tôi chia bánh ngọt cho các em, sau đó để lại cho dì hộ lí và viện trưởng mỗi người một phần.

 

Dì hộ lí nói cho tôi biết, lúc này viện trưởng đang có khách.

 

“Cũng không biết lần này có thể nhận được tiền quyên góp hay không, cải tạo lại kí túc xá.” Bà thở dài.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn sang kí túc xá phía đối diện, quả thật tồi tàn không nỡ nhìn.

 

Bởi vì thiếu hụt tài chính, viện phúc lợi cũng là miễn cưỡng chống chọi qua ngày.

 

Chuyện kêu gọi quyên góp cũng không hề dễ dàng.

 

Tôi đang trò chuyện cùng dì hộ lí, một cô bé tên Tâm Tâm kéo góc áo tôi, muốn tôi chơi trò chơi với các em ấy.

 

Cô bé Tâm Tâm này rất xinh xắn, bởi vì bị bệnh tim bẩm sinh mà bị người nhà vứt bỏ tại cửa viện phúc lợi.

 

Cô bé rất thích chơi trốn tìm với người khác.

 

Tôi bắt đầu dẫn theo một đám các bạn nhỏ cùng chơi.

 

Sân của viện phúc lợi không quá lớn, những chỗ có thể trốn cũng không nhiều.

 

Đến phiên tôi đi trốn, vắt hết óc cuối cùng cũng nghĩ ra một chỗ.

 

Đó chính là phòng chứa đồ trên tầng hai, bởi vì cất rất nhiều đồ đạc linh tinh, bình thường ít người đến đó, còn có một vài rương lớn có thể trốn được.

 

Thừa dịp bạn nhỏ đang đếm số, tôi lặng lẽ đi lên tầng hai.

 

Tôi đi vào phòng chứa đồ, đẩy chiếc rương trống phía sau cửa vào trong góc, lại vô tình nhìn thấy tấm rèm cũ bên dưới rương.

 

Tôi hơi đảo mắt, nếu dùng tấm rèm này phủ thêm bên trên, vậy càng không dễ dàng bị tìm ra.

 

Không để ý đến bụi bẩn khắp nơi, tôi kéo tấm vải này kéo vào trong góc, sau đó ngồi xổm xuống, ý đồ che giấu bản thân.

 

Tấm rèm cũ này không biết bị vứt ở đây bao lâu, mặt trên toàn là bụi bặm, chỉ hơi động một chút đã bụi bay mù mịt.

 

Tôi bị hít vào mấy hơi, đành vừa che mũi vừa nín thở.

 

Bên ngoài dường như truyền đến tiếng bước chân.

 

Tôi nhanh chóng dừng lại mọi hoạt động.

 

Tiếng bước chân ngừng lại. Tôi nhẹ nhõm thở phào.

 

Không quá hai giây sau, tiếng bước chân lại vang lên.

 

Người kia dường như đang đi về phòng chứa đồ.

 

Tôi có chút buồn bực, sao lại có tiếng giày da bước đi như thế chứ? Rõ ràng không phải là bọn trẻ.

 

Đây là chuyện gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.