“Em không cần suy nghĩ cho tôi, ông ngoại còn tặng cho tôi rất nhiều thứ khác. Hơn nữa hai năm nay em vẫn rất nghe lời, tôi sẽ không bạc đãi em. Nếu còn có yêu cầu gì khác, tôi vẫn có thể đáp ứng em.” Lục Vân Điền nhìn tôi, nói.
Hắn đã nói đến vậy, tôi tự nhiên sẽ không tiếp tục từ chối nữa.
Nhưng yêu cầu khác, tôi thật sự không có.
“Em không có yêu cầu gì.”
“Em chắc chắn?”
Tôi sao lại có cảm giác Lục Vân Điền rất hi vọng tôi đưa ra điều kiện nhỉ?
“Chắc chắn.”
“Được rồi.” Hắn gật đầu, “Tôi đi trước.”
Xem ra đêm nay hắn cố ý đến đây nói chuyện này với tôi.
Tôi lấy áo treo trên giá đưa cho hắn.
Chúng tôi không hẹn mà cùng trầm mặc.
Ở cùng một chỗ hai năm, tôi biết sớm muộn gì ngày này cũng đến, cũng vẫn nhắc mình phải lí trí với mối quan hệ này.
Thời khắc này rốt cuộc cũng tới, trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút mất mát.
Lục Vân Điền đứng dậy đi ra cửa, đang muốn mở cửa, lại dừng lại, xoay người nhìn về phía tôi.
“Có chuyện gì sao?” Tôi kì lạ hỏi.
Hắn muốn nói lại thôi, sau đó lắc đầu, “Quên đi, không có chuyện gì.”
Sau khi cửa mở ra, Lục Vân Điền nói với tôi: “Hẹn gặp lại.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-sang-den-ben-em/3732541/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.