🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Cô ở đâu, cách chỗ này xa không? Có muốn tôi đưa cô về không?”

 

“Không cần đâu, rất gần đây, đi bộ chỉ mất khoảng chục phút thôi.” Tôi nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ra.

 

Nghĩ lại thì, có lẽ nên đem áo đến tiệm giặt là sạch sẽ rồi mới trả lại anh.

 

Quên đi, hẳn là cũng không có cơ hội gặp lại.

 

Tôi định đưa cho anh, Cố Chiêu Diễn đã đứng lên nói với tôi: “Áo khoác cô cứ mặc đi, lần sau đưa cho tôi cũng được.”

 

Nghe vậy, tôi chỉ có thể cầm lấy.

 

Đi ra ngoài đường, sau khi tạm biệt với Cố Chiêu Diễn, tôi thong thả đi bộ về nhà.

 

Kì thật cũng không xem là nhà của tôi, phòng ở hoa viên Hương Tạ là sau khi tôi ở bên Lục Vân Điền, hắn bảo tôi chuyển đến, đến bây giờ cũng ở đây được hai năm.

 

Lục boss đã rất lâu không đến đây, chắc cũng sắp đến lúc tôi chuyển ra ngoài.

 

Xem ra tôi cũng nên đi tìm phòng rồi.

 

Ngày hôm sau là Chủ nhật, sau khi rời giường, tôi mang chiếc áo của Cố Chiêu Diễn đến tiệm giặt là, sau đó lên mạng tìm kiếm phòng cho thuê.

 

Dù sao lo trước khỏi họa, không thể chờ mưa mới đi mua ô được.

 

Đột nhiên điện thoại của Lý Vi Nhiên gọi đến.

 

“Triển Nhan, cậu đang làm gì?”

 

“Không làm gì cả.”

 

Tôi còn đang cảm thấy kì lạ vì sao sớm như vậy cô ấy đã gọi đến, lại nghe giọng nói thần bí không giấu nổi vui mừng của cô ấy vang lên: “Được lắm, Triển cô nưng, nhanh như vậy đã tìm được đối tượng tiếp theo! Không tồi không tồi, cho cái tên Lục Vân Điền kia tức c.h.ế.t đi thì thôi.”

 

Tôi như lọt vào sương mù, không hiểu ra sao, “Cậu nói gì cậy?”

 

Cô ấy khẽ cười, “Còn cái gì nữa, tất nhiên là nói đến Cố Chiêu Diễn rồi.”

 

“Cố Chiêu Diễn thì làm sao?”

 

Cô ấy hừ một tiếng, “Ngay cả tớ mà cậu cũng nói dối sao?”

 

Tớ sờ sờ trán, “Tiểu thư à, tớ thật sự không biết cậu đang nói gì, Cố Chiêu Diễn rốt cuộc làm sao?”

 

Có lẽ thấy tôi thật sự không biết gì, đầu điện thoại bên kia dừng một chút, “Cậu có biết Cố Chiêu Diễn là ai hay không?”

 

“Không phải bạn của Chu Nhược Bạch nhà cậu à?”

 

“Không chỉ là bạn của Chu Nhược Bạch, anh còn là người lớn lên từ nhỏ cùng Tôn Kiêu Kiêu và Lục Vân Điền đấy. Điều tối quan trọng là, cậu có biết vì sao Tôn Kiêu Kiêu từ chối Lục Vân Điền không? Là bởi vì cô ta thích Cố Chiêu Diễn rất lâu rồi, lần trước xuất ngoại cũng vì Cố Chiêu Diễn đi du học, cho nên cô ta nhất quyết đi phải đi theo.”

 

Hoá ra là có chuyện như vậy.

 

Khó trách ánh mắt Tôn Kiêu Kiêu nhìn Chiêu Diễn lại kì quái như vậy.

 

Không ngờ tối qua tôi lại một lời thành sấm, ba người bọn họ đúng là mối quan hệ tay ba.

 

Lý Vi Nhiên vẫn tiếp tục: “Cậu xem, Lục Vân Điền thích Tôn Kiêu Kiêu, Tôn Kiêu Kiêu thích Cố Chiêu Diễn, nếu Cố Chiêu Diễn thích cậu thì… Oa, chị đại à, vậy thì cậu là người đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn rồi! Há há há, Tôn Kiêu Kiêu trở về cướp người đàn ông của cậu, vậy cậu liền hạ gục người mà cô ta thầm mến nhiều năm. Chiêu này thật lợi hại, em gái này bội phục.”



 

Tôi nhất thời nghẹn lời.

 

Trí tưởng tượng của Lý Vi Nhiên cũng bay cao bay xa quá cơ, không đi làm biên kịch thì đúng là lãng phí tài năng, Oscar nợ cô ấy một bức tượng biên kịch xuất sắc nhất đó.

 

“Tớ với Cố Chi Diễn cũng không có chuyện gì, thậm chí còn không tính là quen biết. Biên kịch đại nhân, giữ lại để viết kịch bản đi, đừng phí tinh lực trên người tớ nữa.”

 

“Hôm qua không phải anh ta đưa cậu về sao, sao lại nói không tính là quen biết?”

 

“Anh ta đưa tớ về chỉ là thuận tiện thôi, căn bản không giống cậu nghĩ đâu.”

 

“Không thể nào, nếu như lời cậu nói là đúng, vì sao anh ta nằng nặc đưa cậu về nhà?” Ngữ khí của đối phương nghe ra không quá tin tưởng.

 

Tôi cũng không biết phải giải thích với Lý Vi Nhiên như thế nào, quên đi, cứ để cô ấy muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.

 

Buổi chiều, Lục Vân Điền đã nhiều ngày không liên lạc lại đột nhiên nhắn tin cho tôi nói buổi tối hẹn gặp.

 

Boss đại nhân đã gọi, tất nhiên tôi phải biểu hiện cho tốt.

 

Cũng không biết chính xác hắn có đến đây ăn cơm hay không, nhưng tôi vẫn đến siêu thị gần đó mua rất nhiều đồ ăn.

 

Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh.

 

Xưa nay Lục Vân Điền vốn ăn uống vốn kén chọn, vì để hầu hạ tốt vị kim chủ này, tôi từng đăng kí học ở một lớp nấu ăn, trù nghệ cũng coi như miễn cưỡng được đối phương chấp nhận.

 

Canh đã hầm nhừ, tôi lại làm thêm mấy món ăn đơn giản.

 

Vừa dọn xong bát đĩa lên, chuông cửa liền vang.

 

Tôi mở cửa ra, Lục Vân Điền chân dài thẳng tắp, trong tay cầm áo khoác, đang đứng ở cửa.

 

Tôi ngoan ngoãn nhận lấy áo khoác từ tay hắn, lúm đồng tiền nở như hoa, “Ăn cơm không, em vừa hầm canh xương xong.”

 

Hắn đi vào, thản nhiên nói, “Vừa ăn xong.”

 

“À.” Tôi thất vọng, xem ra bận rộn một buổi chiều thành công cốc rồi.

 

“Biểu tình này là gì đây?” Hắn cười nhạo một tiếng.

 

“Sớm biết trước thì em đã không nấu nhiều như vậy, một mình em ăn không hết.”

 

Lục Vân Điền đến trước bàn ăn, cởi nút áo trên cổ tay, giống như ban ơn mà ngồi xuống, nhẹ gật đầu, “Được rồi, để tôi uống chút canh.”

 

Tôi vui vẻ, nhanh chóng treo áo khoác lên giá, giúp hắn múc non nửa bát canh, đợi hắn uống hai ngụm mới chờ mong hỏi, “Thế nào?”

 

“Cũng được.”

 

Thôi được rồi, đối với Lục Vân Điền mà nói, đây đã là một lời đánh giá xa xỉ.

 

“Anh có muốn ăn thử cá không, em hấp kĩ lắm.”

 

 

 

Đêm nay Lục đại boss có vẻ không yên lòng, xem ra là có điều muốn nói với tôi.

 



Ăn cơm xong, rửa sạch bát đũa, tôi mang lên cho hắn một tách cà phê.

 

“Không phải hôm qua em cũng đến sao? Đi khi nào thế?” Hắn hỏi.

 

“Ừm… Ngồi một chút rồi đi thôi.”

 

Không phải vì chuyện này mà cố ý đến nói chuyện với tôi chứ.

 

Lục Vân Điền tựa vào chiếc sofa làm bằng da thật, nâng mắt nhìn tôi, thần sắc thâm trầm, “Triển Nhan, tháng sau tôi phải đính hôn.”

 

Đính hôn.

 

Hoá ra là có chuyện như vậy.

 

Khó trách tối nay đến gặp tôi.

 

Xem ra tâm nguyện nhiều năm của Lục Vân Điền sắp thành, quả nhiên ứng với câu nói kia, nhớ mãi không quên, tất sẽ có hồi đáp.

 

Tôi lộ ra nụ cười tươi tắn, ngữ khí thành khẩn, “Em phải chúc mừng anh mới được, chúc anh hạnh phúc.”

 

Lục Vân Điền trầm mặc đánh giá tôi một hồi, lại nói, “Căn nhà này sẽ sang tên em, biệt thự ở sơn trang Bích Thuỷ kia cũng cho em, ngoài ra tôi sẽ chuyển qua thẻ cho em. Em xem, nếu còn yêu cầu gì nữa, tôi sẽ tận lực đáp ứng.”

 

Lục Vân Điền từ trước đến nay vẫn hào phòng với tôi, không nghĩ tới khi chia tay với tôi còn để lại nhiều tài sản như vậy.

 

Tôi cảm giác hắn đã cho đủ nhiều rồi, nhưng bản thân tôi cũng xứng đáng với những thứ đó.

 

“Em không có yêu cầu gì cả, anh cho em căn nhà này em đã rất hạnh phúc rồi. Biệt thự ở sơn trang Bích Thủy kia không phải do ông ngoại mua cho anh sao, không cần cho em đâu.”

 

Hắn tựa hồ có chút buồn cười, lắc đầu.

 

Tôi biết hắn nhất định đang cười tôi ngốc.

 

Lục Vân Điền vẫn luôn cảm thấy tôi rất ngốc nghếch.

 

Chính là, tôi cũng thật sự cảm thấy mình không nên quá mức tham lam.

 

Tuy rằng mối quan hệ của chúng tôi vô cùng rõ ràng, chính là kim chủ cùng tình nhân, nhưng nếu chúng tôi thật sự yêu nhau thì sao?

 

Bạn học của tôi yêu đương rất nhiều, hơn nữa còn là tình yêu thanh xuân vườn trường vô cùng thật thà, những chuyện như cắm sừng lừa dối càng là không ít.

 

Có người thậm chí còn mang thai, bạn trai còn không chịu bỏ tiền để đi ph//á thai, phải tự mình chạy đến bệnh viện.

 

Lục Vân Điền vừa có tiền vừa không trăng hoa, quan tâm đúng lúc, cũng rất hào phóng với tôi, công phu giường chiếu cũng rất tốt, diện mạo khỏi phải bàn, tuổi lại trẻ.

 

Hắn cơ hồ là một tình nhân hoàn mĩ.

 

Nếu không nhờ hắn, hai năm này của tôi tuyệt đối không có chuyện nhẹ nhàng như vậy.

 

Hai năm ngắn ngủi, bà nằm viện ba lần, nếu không có Lục Vân Điền thì viện phí, tiền thuốc, tiền thuê hộ công tôi đều không kham nổi, có thể đã sớm phải nghỉ học đi làm công kiếm tiền.

 

Nhưng rốt cuộc tôi vẫn thuận lợi tốt nghiệp.

 

Đối với Lục Vân Điền, tôi thật lòng cảm kích.

 

Trong phòng một mảnh im lặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.