🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tôn Kiêu Kiêu hàn huyên vài câu cùng Lý Vi Nhiên, cuối cùng nói: “Không bằng mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

 

Nơron trong đầu tôi xèo xèo suy nghĩ, lại nhanh chóng liếc về phía Lục Vân Điền, trong mắt hắn quả nhiên hiện lên một tia không muốn, vì thế tôi tùy tiện lấy một cái cớ: “Tiếc quá, chúng tôi có hẹn bạn bè đi xem phim, cũng đến lúc rồi.”

 

Lý Vi Nhiên cũng hùa theo, “Chúng tôi cũng không phiền hai người nữa.”

 

Cũng may Tôn Kiêu Kiêu không kiên trì.

 

Ngay tại thời điểm tôi nhẹ nhõm thở ra một hơi, cô ta lại lấy từ trong túi xách ra hai tấm thiệp mời, “Đúng rồi, cuối tuần này là sinh nhật tôi, hi vọng hai cô nể mặt tham dự.”

 

Tôi cùng Lý Vi Nhiên hai mặt nhìn nhau.

 

Không đợi tôi kịp từ chối, cô ta lại nói thêm, “Đừng từ chối nhé.”

 

Không có cách nào, chúng tôi đành phải nhận lấy tấm thiệp mời kia.

 

Tôi cảm thấy sắc mặt Lục đại boss không tốt lắm, nhận ra chỗ này căn bản không thể ở lâu, cắp đuôi mà biến nhanh đi thôi.

 

“Vi Nhiên, sắp đến giờ chiếu phim rồi, chúng ta mau đi thôi nào.”

 

Lý Vi Nhiên vội vã gật đầu tiếp ứng, “Phải đấy! Lục công tử, Tôn tiểu thư, chúng tôi xin phép đi trước.”

 

Mãi cho đến khi ra khỏi trung tâm thương mại, tôi cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.

 

Lý Vi Nhiên nhìn tấm thiệp mời tinh xảo trong tay, biểu tình rối rắm hỏi tôi: “Cái này phải làm sao bây giờ?”

 

“Đã là tiệc sinh nhật, người ta còn trực tiếp mời cậu, đến lúc đó cậu đi cùng với Chu Nhược Bạch nhà cậu là được rồi.”

 

“Còn cậu thì sao?”

 

Tôi vừa nghĩ đến khuôn mặt đen sì sì của Lục Vân Điền kia, trong lòng sợ hãi lắc đầu, “Chắc chắn là không đi.”

 

Lý Vi Nhiên cũng hiểu, gật đầu cảm khái, “Tôn Kiêu Kiêu này quả thật xinh đẹp, khó trách Chu Nhược Bạch nói Lục Vân Điền thích cô ta nhiều năm như vậy.”

 

Nói xong câu đó, dường như cô ấy nhận ra điều gì, ngượng ngùng nhìn tôi, “Đương nhiên, Triển Nhan cậu cũng không hề kém cạnh.”

 

Tôi không khỏi bật cười, “Sao hả, cậu còn sợ tớ yếu đuối không chấp nhận nổi sao? Tớ rất rõ ràng quan hệ giữa mình cùng Lục Vân Điền, đã như vậy thì ngày chia tay hẳn cũng không còn xa nữa.”

 

Lý Vi Nhiên nhẹ nhàng thở ra, vỗ vai tôi, “Tớ còn lo cậu không cam lòng, nhưng cậu đã nghĩ được như vậy thì tốt rồi. Yên tâm, không phải chỉ là đàn ông thôi sao, đến lúc đó, chị đây giúp cô em tìm mấy người đẹp trai ngất trời.”

 

Rất nhanh đã tới thứ Bảy.

 

Tôi làm công việc thiết kế, làm thêm là chuyện bình thường, bởi vì đêm trước còn ở công ty tăng ca đến rạng sáng, cho nên sáng hôm sau ngủ rất say.

 

Lúc Lý Vi Nhiên gọi đến, tôi còn không trở mình, chỉ khi cảm nhận tiếng điện thoại không ngừng rung, vì thế mới quờ quạng túm lấy đưa lên tai.

 

“Triển Nhan, chuyện lần trước Tôn Kiêu Kiêu mời hai chúng ta đến tiệc sinh nhật của cô ta, cậu còn nhớ không? Hôm qua cô ta còn cố tình gọi cho tớ, hi vọng hai chúng ta đều đi, còn nói cô ta mới về nước, muốn quen thêm bạn bè, về sau cũng tiện hẹn nhau đi dạo phố.”

 

Tôi vốn đang mơ mơ màng màng, vừa nghe đến tên Tôn Kiêu Kiêu, cơn buồn ngủ bị xua đi không ít, “Thật sao?”

 

Vị đại tiểu thư này rảnh như vậy sao? Còn cố ý gọi điện thoại mời một lần nữa.

 

“Thật mà, hình như cô ta hỏi Nhược Bạch số điện thoại của tớ. Nếu không chúng ta đi cùng nhau đi, thịnh tình này cũng không thể từ chối, cũng phải để cho người ta mặt mũi chứ.”

 

Tôi chỉ cảm thấy nhức đầu.

 



Tiệc sinh nhật Tôn Kiêu Kiêu, chắc chắn Lục Vân Điền sẽ ở đó. Đến lúc đó, nếu hắn nhìn thấy tôi liệu có gi//ết tôi không?

 

Cái chuyện gì đây chứ?

 

“Triển Nhan, cậu có đang nghe không đấy?” Lý Vi Nhiên hỏi tôi qua điện thoại.

 

“Đến trưa nay rồi tính tiếp.” Tôi chỉ có thể nói như vậy.

 

“Cũng được, chiều nay tớ gọi lại cho cậu.”

 

Buổi tối, Chu Nhược Bạch lái xe đưa tôi cùng Lý Vi Nhiên đến một căn biệt thự xa hoa nằm giữa sườn núi.

 

Bên trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, khách khứa nhiều vô kể.

 

Lý Vi Nhiên trước nay đã gặp qua nhiều người tai to mặt lớn, nhưng khi nhìn thấy một loạt xe thể thao xa hoa đỗ trước cửa vẫn không khỏi líu lưỡi.

 

Sau khi đưa thiệp mời cho nhân viên đứng ở cửa, chúng tôi đi vào bên trong.

 

Bên trong, tiếng nói cười rộn rã, tiệc tùng linh đình.

 

Đa phần đều là người trẻ tuổi, nam tuấn nữ tiếu, mỗi người đều mặc trang phục hoa lệ.

 

Tôi liếc mắt liền nhìn thấy người đứng giữa đại sảnh, Tôn Kiêu Kiêu, mặc một chiếc váy dạ hội đuôi cá màu đỏ sâm panh.

 

Cô ta đứng đó, không nhiễm bụi trần, mười phần tiên khí, giống như ánh sáng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

 

Quả không hổ danh là nữ thần chốn hào môn.

 

Giờ phút này, cô ta đang mỉm cười dịu dàng, trò chuyện với người đàn ông ngọc thụ lâm phong bên cạnh.

 

Tôi vội quay đầu theo bản năng.

 

Đêm nay, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không thể để Lục Vân Điền nhìn thấy tôi.

 

“Vi Nhiên, tớ ra ngoài vườn hoa ngồi một lát, lát nữa tiệc xong đi về thì cậu gọi tớ.”

 

“Này, không phải chúng ta cần đến chào hỏi chủ nhân của bữa tiệc trước sao?” Cô ấy ngạc nhiên.

 

“Cậu đi là được, tớ chờ cậu ở bên ngoài.”

 

Đùa à, Lục Vân Điền đứng ở đó, tôi nào dám tiến lên nửa bước chứ.

 

Dù sao tôi cũng chỉ là nhân vật có cũng được không có cũng không sao, ghé qua một lát rồi chuồn về là được.

 

Tôi nhàm chán ngồi xuống ở ghế dài trong sân, lấy điện thoại ra lướt một hồi.

 

Không bao lâu sau, tôi chợt nghe thấy giọng nói vang lên bên cạnh, “Triển Nhan, sao cô lại ngồi ở đây? Vi Nhiên đâu?”

 

Tôi ngẩng lên nhìn, hoá ra là Chu Nhược Bạch.

 

Cậu ta vận một thân Tây trang thẳng thớm, cầm trong tay một ly rượu, có lẽ vừa ra đây.

 

Cùng lúc đó, tôi cũng nhìn thấy bên cạnh Chu Nhược Bạch còn có một người trẻ tuổi cao lớn, diện mạo cực kì anh tuấn.

 

Đúng vậy, là cực kì anh tuấn.



 

Tôi gặp rất ít người có thể so sánh với Lục Vân Điền về khoản nhan sắc, người đàn ông trước mặt này có thể xếp vào một trong số đó.

 

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám đơn giản, khí chất thanh nhã xuất trần, có một đôi mắt đặc biệt thâm thuý mê người, giống như thâm tình, khiến cho người ta không nhịn được mà trầm luân vào đó.

 

Mà giờ phút này, ánh mắt đó đang nhìn tôi.

 

Tôi cảm thấy kì quái, liền vô thưởng vô phạt nói với Chu Nhược Bạch, “Vi Nhiên đang ở trong phòng khách.”

 

Chu Nhược Bạch gật đầu, lại hỏi tôi: “Sao cô lại ngồi một mình ở đây? Lục Vân Điền không phải đang…” Nói tới đây, cậu ta đột nhiên dừng lại, lộ ra nụ cười giả lả, “Ơ kìa, tôi chưa nói gì hết.”

 

Tôi cũng đáp lại cậu ta một nụ cười giả lả.

 

“Tôi đi tìm Vi Nhiên. Đúng rồi, A Diễn, cậu có muốn vào trong không?”

 

Người đàn ông được gọi là A Diễn kia lập tức tiến đến ghế dài ngồi xuống cạnh tôi, “Tôi không vào, cậu đi đi.”

 

Sau khi Chu Nhược Bạch rời đi, còn lại tôi cùng người đàn ông đánh giá lẫn nhau.

 

“Chào cô. Cố Chiêu Diễn.” Anh vươn một bàn tay ra.

 

Tôi không chần chừ, đồng dạng vươn một bàn tay ra bắt lấy, “Triển Nhan.”

 

Giới thiệu xong, tôi có một cảm giác rõ ràng rằng ánh mắt Cố Chiêu Diễn nhìn tôi mang theo tìm tòi nghiên cứu, vì thế trực tiếp hỏi anh, “Có chuyện gì sao?”

 

Anh nhíu mày, đáy mắt xẹt qua tia hứng thú, “Không có gì, chỉ cảm thấy kì lạ. Tại sao trước kia tôi lại không biết cô?”

 

“Chuyện này thì có gì kì lạ, đổi lại tôi cũng không biết anh.” Tôi nhún vai.

 

“Theo lí mà nói, trên cơ bản tôi quen tất cả bạn bè của Chu Nhược Bạch.”

 

“Tối nay hình như không phải là sinh nhật của Chu Nhược Bạch.”

 

“Bạn bè của Tôn Kiêu Kiêu tôi lại càng rõ ràng hơn.”

 

“Tôi cũng chưa từng nói tôi là bạn của Tôn Kiêu Kiêu.”

 

Anh không trả lời, suy tư một lát, sau đó giật mình, “Cho nên, cô là gì của Lục Vân Điền?”

 

Tuy rằng biết anh đã đoán ra, nhưng tôi vẫn trả cho anh một biểu tình lạnh nhạt như cũ, “Không thể trả lời.”

 

Cố Chiêu Diễn cười cười, đôi con ngươi thâm thuý như một đầm sâu tĩnh lặng.

 

Tôi chưa từng gặp qua người con trai nào có đôi mắt đẹp như vậy.

 

“Khó trách ban nãy Nhược Bạch nói như vậy. Cô không sợ Tôn Kiêu Kiêu tìm cô gây phiền phức sao?”

 

Nghe đến đây, tôi không khỏi thở dài.

 

Thực tế thì, không chỉ riêng Tôn Kiêu Kiêu, tôi lại càng sợ Lục Vân Điền gây phiền toái cho tôi.

 

“Cũng không phải tôi cố ý muốn tới.”

 

“Vậy ai mời cô?”

 

“Chính là Tôn Kiêu Kiêu. Ngày đó tôi cùng Vi Nhiên đi dạo ở Youa, vô tình gặp cô ta cùng Lục Vân Điền, sau đó bị cô ta mời.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.