Ngày tôi trở thành thế thân cho bạn gái cũ của Lục Vân Điền, nói thật thì tôi cũng không hề khổ sở, thậm chí còn vui vẻ, cảm thấy đúng là ông trời đang chiếu cố tôi.
Thời điểm đó, tôi là một sinh viên năm hai, làm thêm ở bar Mị Sắc, công việc của tôi là pG, thúc đẩy tiêu thụ cho quán bar, mỗi ngày trôi qua đều là vất vả mệt mỏi, ban ngày đến trường, buổi tối đi làm.
Sở dĩ tôi chọn đi làm pG ở quán bar là bởi vì công việc này trích phần trăm cao, thu nhập được nhiều mà thôi.
Trong một buổi tối bình thường, tôi quen Lục Vân Điền.
Lần đầu nhìn thấy hắn, tôi có chút sửng sốt, vì người đàn ông này thật sự rất đẹp. Ngũ quan lập thể, góc cạnh rõ ràng, giống như nam người mẫu trên bìa tạp chí về thời trang vậy.
Nữ nhân ít nhiều đều có chút háo sắc, tôi cũng không ngoại lệ.
Mà trong nháy mắt Lục Vân Điền nhìn thấy tôi, rõ ràng cũng sửng sốt.
Sau này tôi mới biết nguyên nhân, bởi vì tôi rất giống bạn gái cũ của hắn.
Cho nên, trong lúc tôi còn chưa có ý niệm gì với Lục Vân Điền, hắn đã sinh ra tâm tư không thuần khiết với tôi.
Đêm đó, hắn ở chỗ tôi mua hai chai rượu thượng hạng, thuận tiện lấy được wechat của tôi.
Một tuần sau, hắn đưa ra điều kiện bao nuôi tôi, một tháng mười vạn tiền sinh hoạt.
Tôi bị dọa sợ, không phải bởi điều gì khác, chính là vì con số kia.
Có số tiền này, tôi có thể mua được thuốc tốt chữa bệnh cho bà, cũng không cần lo lắng học phí, thậm chí về sau có thể dùng số tiền này để ra nước ngoài du học.
Tôi không chút do dự, đáp ứng Lục Vân Điền.
Đêm đó, chúng tôi liền lên giường.
Kĩ thuật của Lục Vân Điền rất tốt, khiến cho tôi như lạc lên chốn bồng lai tiên cảnh, như lãng đãng bồng bềnh trên chín tầng mây, lại giống như rơi vào sương mù.
Tôi cảm khái, đó là một người đàn ông báu vật gì chứ, tài đại khí thô, dung mạo ưa nhìn, ra tay hào phóng, nhân phẩm cũng tốt.
Thẳng đến giây phút mê loạn vì tình kia, Luc Vân Điền không kìm chế được gọi ra một cái tên, “Kiêu Kiêu.”
A?
Kiêu Kiêu là ai?
Một mảnh yên tĩnh, không khí có chút xấu hổ.
Sau khi kết thúc, Lục Vân Điền không giải thích gì mà đi thẳng vào phòng tắm để tắm rửa.
Tôi suy nghĩ cẩn thận.
Cô gái tên Kiêu Kiêu chắc chắn là bạn gái cũ của hắn, mặc kệ lí do vì sao hai người chia tay, nhất định đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng Lục Vân Điền, minh chứng rất rõ ràng, lúc nãy hắn đã coi tôi thành cô ta.
Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, cảm thấy vận khí của bản thân thật tốt, có thể giống với bạn gái cũ của Lục Vân Điền.
Bằng không, lấy diện mạo cùng tư chất bình thường của tôi, tuyệt đối không có khả năng ở cạnh một người xuất sắc như Lục Vân Điền.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn sự tình, tôi nhanh chóng nhận thức được địa vị cùng thái độ nên có của mình.
Lục công tử là kim chủ cao cao tại thượng, mà tôi chính là chim hoàng yến được hắn nuôi trong lồng.
À, không đúng, là chim sẻ nuôi trong lồng mới đúng.
Thành thật mà nói, tôi cũng không nghĩ sẽ có ngày biến thành phượng hoàng.
Sau khi ở bên Lục Vân Điền, tình hình kinh tế của tôi có chuyển biến rõ ràng.
Không cần lo lắng về học phí, cũng không cần đến nơi phức tạp như Mị Sắc để làm pG.
Sau đó, điều đầu tiên mà tôi làm là đưa bà đến bệnh viện mua thuốc, cũng dặn bà lúc mưa to gió lớn không cần ra ngoài bán đồ ăn, mỗi tháng tôi sẽ đưa bà tiền sinh hoạt và tiền mua thuốc cho bà.
Sau đó, tôi cắn răng mua mấy bộ quần áo cho bản thân.
Tôi biết rõ, để làm một người tình tiêu chuẩn, trang dung không thể quá kém, vì vấn đề này liên quan đến mặt mũi của kim chủ.
Lục Vân Điền là một cậu ấm sung sướng an nhàn từ thuở lọt lòng, tính cách ngoại trừ có hơi kiêu ngạo tự phụ, chuyện sống chung cũng không tính là quá khó khăn.
Trên thực tế, lúc chúng tôi hoà hợp nhất vẫn là buổi tối.
Tôi nghĩ, có lẽ mình cũng thích hắn một chút.
Như đã nói, hắn có tiền, lại đẹp trai, dáng người cũng cao ngất thẳng tắp, vì thế những cô gái vây quanh hắn cũng rất nhiều.
Chẳng qua, trừ tôi ra, hắn cũng không nuôi một chú “chim hoàng yến” nào khác cả.
Mà hiện tại, ánh trăng sáng của hắn đã trở về, nói vậy thì ngày “rẽ đôi ngả" của chúng tôi cũng sắp đến rồi.
Hai ngày sau, Lục Vân Điền hẹn tôi ăn tối ở số Một Công Quán.
Số Một Công Quán là một câu lạc bộ tư nhân ở thành phố A, chỉ tiếp đãi khách VIP, tôi đã theo Lục Vân Điền đến đó vài lần.
Không chừng là đại boss muốn ngả bài với tôi, trong lòng tôi suy đoán, nhanh chóng tắm rửa thay đồ.
Bảy giờ tối, tài xế đón tôi đến Công Quán.
Đẩy cửa phòng ra, tôi thấy một đám nam nữ tuổi trẻ đang chơi bài vui vẻ.
Lục Vân Điền hôm nay mặc đồ khá tuỳ tiện, một chiếc áo sơ mi thêm một chiếc quần bò màu xám, thoạt nhìn giống một sinh viên.
Hắn đang ngồi trước bàn mạt chược, vận may có vẻ không tồi, trước mặt bày không ít chip.
(*) Chip: Đồng xu quy đổi dùng trong các casino.
Sau khi thấy tôi vào, Lục công tử hơi nhướn mày, ý bảo tôi đi qua.
Lúc này tôi mới vội vã lại gần.
“Muốn chơi không?” Hắn hỏi.
Ách… Hay là thôi đi. Tôi lắc đầu, ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn.
Mấy người ngồi đánh cùng tôi cũng quen, đều là anh em tốt của Lục Vân Điền.
Sau một thời gian dài ở cạnh Lục công tử, thỉnh thoảng tôi cũng gặp bạn bè của hắn.
Các cụ có nói, vật họp theo loài, nhân lấy đàn phân, bạn bè của Lục Vân Điền đương nhiên cũng giống hắn, đều là cậu ấm sung sướng từ bé.
Bên cạnh mỗi vị công tử đều có một mĩ nữ ngồi cùng, hoặc xinh đẹp, hoặc thanh thuần, Hoàn phì Yến sấu, muôn hình muôn vẻ.
Có người là khuôn mặt mới, có người tôi đã từng thấy qua.
Vận may hôm nay của Lục công tử đúng là không cạn, lại thắng một số chip lớn.
Bạn bè hai bên xem đánh bài đều khen hay.
Xem chừng, boss đại nhân không phải tìm tôi để “ngả bài" rồi.
Tôi cũng không biết mình cảm thấy thất vọng hơn hay may mắn nhiều hơn.
Lúc ăn tối, một bàn lớn đầy người ngồi vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.
Từ trước đến nay tôi vốn ăn uống rất tốt, nhất là thời điểm cùng Lục Vân Điền ra ngoài ăn cơm, bởi vì nhà hàng mà đám con nhà giàu này lựa chọn đều vừa quý lại vừa ngon.
Ví dụ như trứng cá muối, tôm hùm Australia…
Còn có rất nhiều đồ ăn tôi không biết tên, nhưng tuyệt đối không cản trở việc tôi thưởng thức mĩ vị.
Lục Vân Điền thật ra ăn rất ít.
Đổi lại, phần lớn thời gian là hắn ngồi nhìn tôi ăn.
“Triển Nhan, em là cả tuần đói cơm hay là nguyên một tháng trời chưa ăn thế?”
Tôi không ngại lời giễu cợt của hắn: “Ngày hôm qua em chưa ăn tối, sao thế?”
“Hoá ra mới có một ngày, thế mà dáng vẻ của em thật giống ma đói đầu thai.” Lục Vân Điền lắc đầu cảm khái.
Tôi thấy những người khác trên bàn cơm cũng không thật sự muốn ăn cơm, hoặc là đang nói chuyện phiếm, hoặc là đang nhìn điện thoại, một bàn đồ ăn như vậy, không thể để lãng phí được.
Tôi nghiền ngẫm ý tứ của đối phương, hay là Lục công tử đang chê tôi béo?
Theo bản năng, tôi cúi đầu sờ sờ bụng mình.
Được rồi, gần đây đúng là có béo lên chút thịt.
Thân là tình nhân, một ít nguyên tắc cơ bản tôi vẫn phải tuân theo, vì thế tự giác buông đũa xuống.
“Sao?” Hắn lại hỏi.
“Không ăn nữa, không lại tăng cân.”
Lục Vân Điền có chút nghẹn lời.
Hắn ghét bỏ thay tôi lau khoé miệng, đại xá khai ân, “Em vẫn nên ăn đi, không người khác lại nói tôi ngược đãi em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]