Đỗ Lam mặc bộ đồ công sở đen trắng chỉnh tề đi ra khỏi official building, hít thở ngụm không khí mới mẻ bên ngoài. Cô nhớ lại lúc phỏng vấn vừa rồi, biểu hiện của mình chắc có thể khiến người phỏng vấn khá hài lòng, nhưng kết quả ra sao thì chưa thể xác định.
Công ty hôm nay cô tới phỏng vấn là công ty cô hài lòng nhất trong mấy công ty trước đó. Vốn yêu cầu thấp nhất của công ty là bằng thạc sĩ, nhưng vì điều kiện của cô khá ưu tú, năm nào cũng nhận học bổng và giấy chứng nhận tương quan, còn đến một trường có tiếng ở Anh quốc trao đổi hai năm; vì những điều kiện đi kèm này nên cô mới nhận được điện thoại gọi đi phỏng vấn.
Trên đường ngồi xe bus về nhà, từ xa cô đã thấy hình ảnh treo ở nhà triển lãm. Cô xuống xe ở điểm gần nhất, đi bộ hơn 1000m là tới nhà triển lãm.
Trong nhà triển lãm người đến người đi, phóng viên truyền thông cầm camera chụp từng tác phẩm, người đàn ông tây trang giày da và một cô gái trang điểm tinh xảo đang nhỏ giọng thảo luận về những tác phẩm điêu khắc từ gỗ này.
Đỗ Lam nhìn chung quanh, những tác phẩm khắc gỗ được bày ở trong đều được trạm trổ tinh tế, nhưng chẳng có cái nào có thể khiến cô rung động.
Lại đi sâu vào trong một chút, cô bất ngờ gặp một bóng hình quen thuộc trong đám người.
Trong đám người, Lý Quốc Phong đứng ở giữa trả lời phóng viên về kỹ xảo điêu khắc và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-nam-chinh/3369674/chuong-40.html