Sau hôm chủ nhật rơi một trận tuyết, thời tiết càng thêm lạnh, tất cả mọi người đều thay quần áo bông.
Sáng sớm thứ hai, Đỗ Lam vừa xuống xe bus đã bị một cơn gió lạnh đánh úp, gió lạnh thấu xương quát thẳng vào mặt.
Đỗ Lam rụt cổ nhanh chóng đi vào trường, hôm nay cô tới khá sớm, vừa vào phòng thì đúng lúc Trần Hiểu Huy cũng vừa tới. Cậu mặc một cái áo lông vũ mới màu xanh đen, đang cúi đầu cất cặp sách.
Đỗ Lam bước nhanh tới, hai tay chà xát, cảm thán: “Hôm nay lạnh quá!” Vừa quay đầu đã thấy trên tay cậu đeo đôi bao tay lông mày đen.
Bao tay đã rất cũ, còn hơi phai màu, cũng nhỏ hơn so với tay cậu một chút, ngón tay của cậu bên trong hơi không duỗi thẳng được, tóm lại, nhìn cực kỳ lạc loài, không hợp với quần áo mới của cậu.
Đỗ Lam nhận ra đây là đôi bao tay mình tặng cậu ấy năm lớn 3.
Trần Hiểu Huy thấy cô nhìn chằm chằm bao tay, hoảng loạn tháo bao tay ra, cất vào cặp sách.
Đỗ Lam nhỏ giọng hỏi: “Đôi này cậu vẫn còn dùng à?”
Trần Hiểu Huy rũ mắt xuống, lông mi dài run rẩy, khẽ “ừ”.
Thực ra Diệp Mạn đã sớm mua cho cậu đôi mới, chỉ là cậu vẫn thích đeo đôi này. Mùa đông năm ấy gió lạnh lạnh thấu xương, nhưng khi đeo nó lên, cậu không còn thấy lạnh nữa.
Đỗ Lam lập tức cảm thấy hạnh phúc không nói nên lời, cảm giác như toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-nam-chinh/3351894/chuong-20.html