[Ngắn quá rồi đấy!]
"Ngắn á? Ta cảm thấy vẫn rộng mà."
Nói đoạn, cô cởi quần áo ra, thay sơ mi vào.
Tô Hữu Điềm cúi đầu nhìn, vạt áo sơ mi miễn cưỡng lắm mới phủ được qua mông cô. Đôi chân thẳng tắp trắng như tuyết trần trụi lộ ra.
Cô hít sâu một hơi, đôi đồi núi đầy đặn nằm dưới áo sơ mi, chống lên lớp vải dính sát vào những đường cong.
[Chậc chậc chậc, ta chưa thấy gì hết nha.]
Cô lấy từ dưới ngăn kéo ra một cái quần, duỗi chân xỏ vào.
Hệ thống la lên một tiếng: [... Sao cô lại mặc quần!]
Tô Hữu Điềm kinh ngạc: "Sao ta lại không thể mặc quần?!"
Hệ thống có chút lắp bắp, như thể không thể hiểu được hành động của Tô Hữu Điềm: "Vậy tại sao cô lại chọn cái áo sơ mi ngắn nhất?"
Tô Hữu Điềm khó hiểu nói: "Ngắn đẹp mà!"
[... Quả nhiên ta không nên có bất kỳ mong đợi gì với EQ của cô mà.]
Tô Hữu Điềm mặc quần vào, cô ngẫm nghĩ đôi chút những lời khó hiểu của hệ thống, sau đó bừng tỉnh đại ngộ mà ồ một tiếng: "Mi nghĩ ta định mặc áo của bạn trai hả?"
[Đây là cơ hội tốt mà!]
Tô Hữu Điềm chỉnh lại tóc, nói: "Ta cũng không phải loại con gái ngoài miệng nói không muốn, thân thể lại rất thành thật. Sao ta lại phải quyến rũ hắn chứ?"
[... Chẳng lẽ không phải à?]
"Sao có thể? Ta cũng đâu có muốn đâm đầu vào chỗ chết, thích nam chính không phải ta sẽ bị ngược chết sao?"
[Ha ha, cô nghĩ thế cơ à. Cái đồ con gái cặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/183883/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.