Đáng sợ nhất là khi bầu không khí đột ngột trở nên yên ắng.
Tay Viên Duy khựng lại giữa không trung, anh nhìn Tô Hữu Điềm một cái, ánh mắt lảng đi, không hiểu sao lại có cảm giác như đang chột dạ.
[Meme "Không ngờ được!"]
"Cút!"
Tô Hữu Điềm nhặt lấy hai miếng dán mí trên tay Viên Duy, ném xuống đất.
"Không cần phải để ý đến mấy cái nhỏ nhặt này đâu, với lại anh thấy rồi đó, mắt tôi cũng không có thay đổi gì."
Viên Duy định nói gì đó, Tô Hữu Điềm giơ tay ra chặn lại: "Đừng nói vội, anh nghe tôi nói hết đã. Màu trên mắt tôi không phải là bị bầm, mà là phấn mắt, màu đỏ trên mặt tôi không phải do nóng, mà là má hồng, màu trên môi cũng không phải là bôi dở một nửa, mà là xì tai đánh son lòng môi." Nói xong, cô hít sâu một hơi, đối mắt với Viên Duy: "Anh muốn nói gì thì nói đi."
[Ác ý của cô với trai thẳng rốt cuộc là lớn đến mức nào hả!]
Viên Duy: "..."
Anh mím môi một cái, phát hiện ra những lời định nói đã quên mất sạch. Mi tâm anh hơi nhíu lại, bất đắc dĩ nói: "Khuya lắm rồi, em nên về thôi."
Tô Hữu Điềm tủi thân: "Anh cứ thế yên tâm để tôi về một mình sao?"
Viên Duy gắng cựa mình ngồi dậy, anh kéo cái áo khoác vắt trên lưng ghế xuống khoác lên người: "Đi thôi, tôi đưa em về."
Tô Hữu Điềm vội ấn anh xuống: "Không cần không cần, tôi tự về được."
Nói rồi, cô quay sang gọi Nhúm Lông: "Nhúm Lông, về nhà thôi!"
Nhúm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/183881/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.